
từ đâu. Mấy năm nay, người đàn bà họ Khưu càng ngày càng kiêu ngạo, nhất là sau khi sinh đứa con trai, hết lần này tới lần khác ra mặt.
Cô cũng chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve lưng mẹ, bất lực nói: “Mẹ, không nên chọc tức sức khỏe của mình, kẻ thứ ba kia sẽ gặp báo ứng…”
Đang nói, điện thoại di động của cô vang lên. Cao Ca lấy ra nhìn, là Tả Thừa Nghiêu. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho cô, anh nói sẽ quay lại tìm cô, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Cao Ca muốn tiếp nhận, nhưng mẹ lại đang nằm bên cạnh, vừa rồi còn tra hỏi chuyện của cô, không biết có bỏ qua hay không, cô cũng không dám vui mừng, không dám trò chuyện vài ba câu.
Vì vậy chỉ đành giả vờ tỏ ra xa cách: “Alo, tôi là Cao Ca.”
“Cao Ca, tôi muốn hỏi em một chuyện.”
“Ồ, anh nói đi.”
Bên kia Tả Thừa Nghiêu còn chưa mở miệng, bà Cao bên cạnh hỏi ngay: “Tiểu Ca, là ai vậy?”
“Một người bạn bình thường.” Cô chột dạ thuận miệng trả lời, sau đó vội vàng ngắt điện thoại: “Cứ như vậy đi, tôi còn có chút việc, cúp máy trước.”
Cúp điện thoại xong, Cao Ca lại an ủi bà Cao mấy câu, bà Cao có vẻ đã sớm nguôi ngoai, cũng không nói nữa, nghỉ ngơi một lúc, hô hấp bình thương lại một chút, bà liền kéo Cao Ca về trước phòng chính. Nét mặt dịu dàng vui vẻ, cử chỉ cực kì khéo léo. Những người khách khứa cũng lần lượt tới, thân là bà chủ của nhà họ Cao, bà cần phải đứng ra xã giao trực diện.
Nếu như nói sự kiêu ngạo của Cao Ca được di truyền từ ai, như vậy nhất định là đến từ mẹ. Bất kể bên trong là bi thảm, uất ức cỡ nào, đau lòng cỡ nào, cằm vẫn luôn vểnh cao lên, không bao giờ chịu khuất phục, tỏ ra yếu kém trước mặt người khác.
***
Bận rộn cả ngày, cảnh tượng bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, náo nhiệt của ông Cao cuối cùng cũng kết thúc.
Bà Cao thân mang bệnh, mệt nhọc, sau khi về nhà bà liền vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Mà ông Cao thì dĩ nhiên là đến bên ba mẹ con Khưu An Khiết kia. Dù sao thì nơi đó cũng có người đàn bà trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại và cả hương hỏa nhà họ Cao nữa.
Cao Ca thừa dịp mẹ ngủ say, lặng lẽ chạy ra ngoài, không cần phải nói, dĩ nhiên là đi tìm Tả Thừa Nghiêu.
Cô nhớ anh, từ lúc bữa tiệc vừa kết thúc đã bắt đầu nhớ anh. Không, từ lúc anh gọi điện thoại tới đã bắt đầu nhớ anh, phải là còn nhớ sớm hơn, lúc sáng vừa rời xa đã nhớ anh.
Cô gọi điện cho anh, nhưng không ai nhận. Cô biết anh luôn luôn bộn bề nhiều việc, luôn luôn làm các loại công việc để kiếm tiền. Không nhận, không sao, nhất định là đang bận, ít nhất cô đã không còn ở bên trong danh sách đen của anh nữa rồi.
Cao Ca trực tiếp chạy đến gian nhà ở tiểu khu Thắng Lợi của Tả Thừa Nghiêu.
Vẫn là những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo khiến Cao Ca đau cả đầu, thật vất vả mới tìm được căn nhà ngói nhỏ bên cạnh sông của Tả Thừa Nghiêu.
Cửa khép hờ, Cao Ca lễ phép gõ cửa một cái, rất nhanh, một nữ sinh đi ra mở cửa. Cao Ca nhận ra cô ấy, cô là hàng xóm của Tả Thừa Nghiêu, là Mạnh Dao, bình thường hay xuất hiện bên cạnh anh. Đương nhiên, Cao Ca nhớ kỹ nhất là dung mạo của cô ấy, rất đẹp, duyên dáng yêu kiều, không lớn hơn Cao Ca là bao, nhưng lúc giơ tay nhấc chân so với Cao Ca nhìn chín chắn hơn nhiều.
Đúng là bản năng của phụ nữ, sẽ đem mỗi người phụ nữ nên cạnh người đàn ông mình yêu mến liệt vào hàng tình địch.
Mạnh Dao quan sát Cao Ca từ trên xuống dưới một phen, sau đó nói: “Cô là Cao Ca?”
“Chị biết tôi?”
Mạnh Dao hé miệng cười một tiếng, châm chọc nói: “Cô vẫn quấn lấy A Nghiêu nhà chúng tôi, làm sao mà tôi không biết được. Thế nào? Lại đến tìm anh ấy à? Còn chưa hết hi vọng sao?”
Thái độ cao ngạo của Cao Ca nổi lên, trước tiên tuyên bố rõ chủ quyền: “Chị hãy nghe cho kỹ, Tả Thừa Nghiêu không phải là của chị. Hơn nữa, anh ấy thích tôi.”
Mạnh Dao giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời, cười nói: “A Nghiêu nói cô có chứng vọng tưởng, xem ra là sự thật. Anh ấy thích cô, vậy cô biết bây giờ anh ấy đang ở đâu không? Cô có thể liên lạc với anh ấy không? Vậy cô có biết tôi có quan hệ gì với anh ấy không?”
Cao Ca nghẹn lời một lúc, cũng không chịu thua. “Quả thực là tôi không biết, nhưng chị biết tôi hôm qua anh ấy ở chung với ai không?”
Chỉ thấy mặt Mạnh Dao hơi biến sắc. “Tối hôm qua A Nghiêu không trở về là ở cùng cô? Hai người đã làm cái gì?”
“Không sai. Cô nói chúng tôi một nam một nữ ở cùng nhau cả đêm thì còn có thể làm cái gì?”
Nụ cười của Mạnh Dao biến thành lạnh lẽo, cô thiếu chút nữa không khống chế được muốn cho Cao Ca một bạt tai, nhưng cô khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn là cố gắng kìm nén.
“Cô bé, chờ khi cô lớn một chút sẽ biết, tình yêu và tình dục đối với một người đàn ông là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, là khác xa. Cho dù cô cùng anh ấy thì sao chứ, cũng không biểu thị được chuyện gì cả. Vui đùa một chút mà, mới mẻ mà, đưa tới cửa không cần thì phí, tôi có thể lí giải được. Thế nhưng yêu không giống như vậy, tôi và Tả Thừa Nghiêu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, dựa vào nhau mà sống, tình cảm bao nhiêu năm. Tuyệt đối không phải loại con gái nhà giàu chưa từng nếm trải những nỗi khổ của xã hội như cô có thể phá vỡ