Yêu Không Hối Tiếc (Chỉ Có Thể Là Yêu 2)

Yêu Không Hối Tiếc (Chỉ Có Thể Là Yêu 2)

Tác giả: MsCandy (or Ms Incredible)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323391

Bình chọn: 7.5.00/10/339 lượt.

đến giờ em có đi học mấy đâu, từ dạo anh học ở đây em mới chăm chỉ đến lớp đấy. Hôm nào nhất định phải cho em cơ hội mời anh đi uống nước để cảm ơn anh đã cho em động lực đến lớp đấy nhé!

– Thế thôi vào lớp đi, anh đi đây.

Khánh Nam quay đi, vẫy tay lại đầy kiểu cách, nhưng miệng thì càu nhàu:

– Tại sao lại phải vì cái con gấu trúc ấy mà biến thành thằng đần trước mặt người khác cơ chứ? Đồ xấu gái chết tiệt, đối với người có ơn cứu cô mà một cái tên cô cũng không để lại. Cô đang chết ở cái xó nào rồi, ra đây cho tôi…

Anh giơ chân đá cái chai nước lăn lóc dưới chân, miệng **** thề một câu:

– Mẹ kiếp… thằng vô văn hóa nào uống nước rồi không biết quẳng vào sọt rác thế này?

– Ái…ối…- Tiếng con gái phía sau lùm cây.

«Quái lạ, đây là vườn trường mà, sao lại có con bé dở hơi nào ra đây đào giun thế?»

– Cái gì thế? Thằng nào dám…- Giọng con trai bực tức vang lên, sau đó kẻ vừa nói đứng phắt dậy.

Đứa con gái cũng đứng dậy theo, lúng túng nhìn anh.

«Her» Khánh Nam ngẩn ra nhìn kẻ đang dứ chai nước về phía mình «Con gấu trúc này cũng thiêng nhỉ? Thế này cô ta mà chết mình đem cô ta về thờ quá!»

– Xin lỗi…- Anh gãi đầu cười- Thành thật xin lỗi… Hai người cứ…tiếp tục đi nhé!

Cả hai đỏ bừng mặt vì vừa bị bắt quả tang làm chuyện lén lút. Nhưng Khánh Nam lại coi như không có gì, gì chứ mấy trò này anh chơi với bọn con gái từ hồi còn đi mẫu giáo.

Nói người ta cứ tự nhiên tiếp tục mà anh cứ chôn chân tại chỗ, không thèm tránh đi. Anh khẽ mỉm cười thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt tức tối của gã Đông Gioăng, kẻ đã đá con gấu trúc ngu ngốc, đá tiếp bà chị bạn tội nghiệp của hai chị họ anh, và giờ lại cặp kè với một em tươi mới nữa. Thằng cha này còn có nghề hơn cả anh nữa.

– À… tôi định hỏi anh cái này… Cái cô nàng hôm trước mà đến phá đám bữa tiệc sinh nhật ấy…

– Nó không liên quan đến tao.- Hắn vội gạt đi vì sợ anh lật tẩy hắn trước cô bồ mới này.

– À, tất nhiên, tôi biết, cũng chỉ là tại cái con nhỏ ấy ngu ngốc thôi mà… Nhưng mà cô ta tên là gì ấy nhỉ?

– Phượng Vũ…

«Phượng Vũ» Một cái tên nghe thật lạ.

– Hê hê, cám ơn anh nhé! Chúc một bữa trưa ngon miệng.- Anh nháy mắt rồi rảo bước quay lại lớp của con gấu trúc.

«Đã trưa lắm đâu mà chúc ngon miệng chứ?» Giọng đứa con gái thắc mắc.

«Quên nó đi. Mình đi kiếm chỗ nào khác vậy.»

Lần này tiếp Khánh Nam vẫn là con nhỏ nhạt nhẽo kia.

– Có ai tên Phượng Vũ ở trong lớp không em?- Anh hỏi ngay chẳng đợi cô ta mở lời tán tỉnh lung tung nữa.

– A, con nhỏ kì cục đó hả? Bữa nay nó nghỉ sớm, kêu mệt nên xin thầy về từ tiết hai rồi. Anh tìm nó có chuyện gì thế?

– Không có gì.- Anh lắc đầu- Có chuyện muốn hỏi thôi. Thôi học đi nhé!

Anh chạy biến đi thật nhanh. Trưa nay bà nội muốn anh về ăn cơm vì bảo có người muốn giới thiệu cho anh nhưng anh đã kêu phải học cả ngày nên không muốn về. Gì chứ anh ghét nhất là bọn con gái õng ẹo kiểu tiểu thư của đám nhà giàu. Nhão nhoét không chịu nổi, giá chi chúng bằng được một phần trăm nào của em gái anh thì anh còn nghía qua tí chút. Lúc nào cũng “Anh ơi em sợ…” nghe mà nổi hết da gà, mà cũng mất luôn cái hứng đụng vào người bọn nó nữa.

Khánh Nam lang thang xuống canteen kiếm cái gì bỏ bụng thật nhanh trước khi cái bọn con gái kéo nhau xuống làm hỏng bữa trưa của anh. Anh thích mấy món ở trường hơn là mấy món sơn hào hải vị ở nhà bà nội. Khi anh còn ở Hà Lan, mẹ anh cũng thường nấu những món ăn giản dị như thế này nên ba anh thích về nhà ăn cơm cùng ba mẹ con lắm. Mẹ nói đó cũng là một trong những cách níu chân ba về với gia đình. Thế nên nhiều năm nay ba mẹ sống với nhau rất hạnh phúc. Dù ba là một ông chủ của một tập đoàn xe hơi lớn, tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng ba vẫn chỉ yêu mình mẹ.

Đột nhiên, anh chạnh lòng nhớ tới mẹ và gia đình. Không biết nếu đi học ở Harvard thì anh có thể ngồi nhớ đến mẹ anh như lúc này không? Tính anh vốn ham vui, nên rất có thể anh sẽ bị cuốn vào lối sống kiểu Mỹ, và anh sẽ quên mẹ, quên gia đình.

– Mẹ yêu ơi…- Anh gọi khi nghe giọng bà bên kia đầu dây.

– Sao thế con? Ở đó thế nào? Có quen không?

– Ổn hết mẹ yêu à. Chỉ là không có ba mẹ với Cún ở đây nên con hơi buồn thôi. Con xin lỗi vì đã giận mẹ vô lý.

– Sao bữa nay Bin của mẹ giống ông cụ non thế? Giờ này chắc đang là trưa ở Việt Nam nhỉ? Con ăn gì chưa?

– Con đang ăn nè, canh mướp đắng mà mẹ hay nấu đó.

– Học hành chăm chỉ, nhớ vâng lời bà nội nhé con. Ngày nghỉ thì cố gắng về thăm ông bà ngoại và nhớ thường xuyên gọi điện cho mẹ Phương, ba Giang, ông bà ngoại ở trong Lâm Đồng nữa nhé!

– Dạ con nhớ mà…

– Thôi ăn trưa đi con. Rảnh thì cứ gọi cho mẹ.

– Dạ, tạm biệt mẹ yêu.

Đặt điện thoại xuống bàn, anh lại tập trung vào bữa ăn vừa bị bỏ dở bởi cái cảm xúc yếu đuối chết tiệt của mình.

– Anh ơi, em có thể ngồi ở đây được chứ?

Khánh Nam ngẩng đầu nhìn người vừa cất tiếng đề nghị bằng cái giọng ngọt như mía lùi, thêm một con búp bê xinh xắn trắng trẻo nữa, thêm mái tóc vàng và đôi mắt xanh nữa thì sẽ giống một con búp bê tuyệt hảo.

Nhưng trước khi mở lời đáp lại lời đề nghị đó, anh đã trông thấy con gấu trúc mà anh tìm từ sáng


XtGem Forum catalog