
n…sẽ không để cho ta phải chết đâu.” Hai tên người hầu lực lưỡng đã kéo nàng về phía cổng, nàng vẫn còn lo lắng, ngoái đầu dặn lại: “Cứu con bé! Cứu con bé!”
Phòng giam thật tối, chỉ có một ngọn nến leo lét đặt trong cái chén nhỏ, lúc nào cũng có thể tắt…cũng thật lạnh quá.
Ngoài thềm đá vang lên tiếng bước chân, tiếng khóa kêu keng một tiếng, cửa liền mở – Một ngọn đèn lồng rất sáng chiếu vào mặt nàng, khiến mắt nàng bị chói.
“Tỷ tỷ!” Tiếng gọi này, Uất Tử kêu cũng thật thảm thiết, người cũng gục xuống trước mặt Uất Lam. Uất Lam chết lặng nhìn, không biết là do nàng không còn sức lực để trả lời, hay không muốn trả lời.
“Tỷ tỷ! Là âm mưu của Hình Phấn Tuyết đấy! Ả ta thấy tỷ và Xu Xu hôm đó ở bên nhau, bèn hạ độc Xu Xu, lấy ngân phiếu trên người muội ấy, giá họa cho tỷ!” Nói xong, còn khóc nấc lên, thật nức nở.
Uất Lam vẫn không hề hé răng, nhìn thẳng vào ả ta.
“Muội vô tình biết được âm mưu của Hình Phấn Tuyết, ả ta bèn uy hiếp muội! Ả ta nói, nếu muội không thể khuyên tỷ nhận tội được, thì sẽ…Sẽ nói rằng muội là chủ mưu!”
Uất Lam cảm thấy lạnh, thật sự thấy lạnh. Có phải là chủ mưu hay không, tự bản thân Uất Tử tất có thể hiểu. Hình Phấn Tuyết là loại người gì, nàng biết rõ từ lâu rồi, nàng bị ả ta hại, đâu chỉ có lần này.
“Tỷ tỷ, trong bụng của muội còn có đứa con của Nguyên Ngạo…Muội…Muội không thể để cho nó bị hại được!”
Uất Lam nhìn kỹ thuật biểu diễn sinh động, đầy nước mắt của Uất Tử, đấy chính là muội muội của nàng đấy!
“Chỉ cần các người đừng hại tới Xu Xu nữa, ta tự biết nên làm gì.” Nàng thản nhiên nói.
Uất Tử thấy sự hờ hững của chị mình có chút bất ngờ, hồ nghi lấy tay chùi nước mắt, nước mắt này, là thật, vừa rồi nàng ta cũng không nói dối, đến bước này rồi, nếu nàng ta bị khui ra, sẽ thua không ngóc đầu lên được.
“Tỷ sẽ nhận tội sao?” Ả ta xác nhận lại.
Uất Lam cười : “Ngươi…đi đi.”
Cuối cùng…nàng cũng được yên tĩnh rồi.
Uất Lam úp mặt vào đống cỏ trước mặt nàng, bây giờ…cuối cùng, nàng đã có thể yên tĩnh mà suy nghĩ một chút.
Thật ra…nàng đã từng nghĩ nàng đã nhìn thấu được tâm tư của hắn, trái tim của hắn, nhưng bây giờ nàng mới biết, nàng chưa biết gì về hắn cả.
Sự tàn nhẫn của hắn với nàng, sự thương tổn mà hắn gây ra cho nàng, sự dịu dàng của hắn dành cho nàng, sự quyến luyến không rời của hắn cùng nàng….Thời khắc này, nàng mới hiểu!
Trên đời này hắn là người không được mềm lòng với nàng nhất – nếu hắn mềm lòng, sẽ không nỡ làm cho nàng tìm đến cái chết, như vậy, người chết sẽ là hắn.
Pháo hoa, tuyết trắng, hoa cỏ…Cái nắm tay của hắn, khi hắn ôm nàng, khi hắn hôn nàng, hắn có biết hay không , bọn họ chính là hai người vô duyên vô phận với nhau nhất trên đời này.
Hắn…muốn cho nàng hận hắn, như vậy, để hắn, cũng có thể hận nàng.
Nước mắt, theo hai gò má chảy dài.
Nàng lại muốn tự lừa mình dối người lần nữa sao? Nhiều năm như vậy rồi, nàng vẫn muốn lừa gạt bản thân mình sao, muốn tìm lý do để biện hộ cho hắn sao.
Có lẽ, hắn căn bản không cần những thứ phiền phức như thế này.
Nhưng mà……đôi mắt đầy đau thương, dằn vặt của hắn, nàng đã từng được chạm vào.
Nàng không muốn nghĩ gì thêm nữa, nàng chỉ còn phải chờ, chờ một quyết định của hắn để xác minh tất cả mọi chuyện.
Nguyên Ngạo…Bây giờ, hy vọng, quyết định của huynh, sẽ không làm ta phải thất vọng nữa.
Chương 44
Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi?
Trong phòng giam tối như bưng này, không nhìn thấy được bên ngoài.
Nhưng nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi hắn.
Nàng đã trải qua một lần nguyệt sự ở trong này, không thể kiếm được thứ gì lót, máu bẩn dính đầy trên quần áo, bám đầy sàn nhà giam. Sát tường đá là một cái thùng gỗ để đựng chất bài tiết của nàng, không hề có thứ gì che đậy, trong không khí đầy mùi chất thải, nàng cũng rất hôi thối, cả người bốc mùi, nhưng nàng không quan tâm, cái nàng cần, nàng chờ đợi, là đáp án của hắn!
Đối với nàng, kết cục đã định sẽ là như thế rồi, chỉ là….nàng sẽ ra đi như thế nào, mang theo ký ức tốt đẹp nhất, hay là, ra đi trong sự tổn thương sâu sắc nhất.
Không ai đến thăm nàng, trừ Uất Tử đến khuyên nàng nhận tội ra thì chỉ có một người, là một vị đại thẩm trung niên ngày ngày đến đưa cơm, nhưng mà bà càng ngày càng lộ vẻ ghê tởm với nàng, thậm chí, trước khi bước vào phòng giam, bà phải bịt mũi thật kín, mới dám bước vào.
Nàng biết, rất nhanh, hắn sẽ quay trở lại thôi.
Cuối cùng…nàng cũng nghe thấy được tiếng bước chân của hắn, từng bước như khắc sâu vào trong lòng nàng, với bộ dạng ghê tởm thế này, nàng rất sợ hắn nhận ra nàng, nhưng nàng lại càng sợ hắn không nhận ra nàng hơn. Nàng mở lớn đôi mắt đã lâu không được nhìn thấy ánh sáng, đột nhiên, nàng cảm thấy sợ hãi, người nào trước khi chết cũng muốn giữ lại một thứ gì đó tốt đẹp, vậy hắn, có cho nàng không?
Nàng tin rằng hắn sẽ cho nàng!
Nàng tin tưởng vào đôi đồng tử đen như mực của hắn, tin tưởng vào cái cầm tay mà hắn trao cho nàng!
Cửa bị đá văng ra, hắn bị sặc, ho khan một tiếng. Ngay sau đó, hắn xông vào bên trong, cả người hắn là một thân quần áo đẹp đẽ quý phái, ôm lấy cả người dơ bẩn của nàng.
“Uất Lam…”
Hắn kêu t