
thể lực của nàng, khẽ duỗi để thư giãn tứ chi đang bị chiếc chăn bông thật dày đè lên, nàng cảm thấy mình như chiếc lông vũ nhẹ tênh, bồng bềnh. Muốn mở mắt ra, lại không nỡ.
Có một đôi tay ở trong chăn không ngừng xoa bóp tay chân cho nàng, làm cho kinh mạch của nàng thả lỏng hơn. Nàng muốn mở to mắt để nhìn rõ, nhưng lại không thể mở ra được, nàng cũng không cố gắng mở mắt nữa, tiếp tục hưởng thụ cảm giác mềm mại này.
Dần dần….. nàng bắt đầu nhớ ra, Bộ Nguyên Ngạo đưa nàng đến chỗ của Mẫn Lan Thao, là Mẫn Lan Thao đã giúp nàng giải hàn độc sao? Việc xảy ra sau đó nàng mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không nhớ nổi nữa. Nàng chắc không bị…. không bị Bộ Nguyên Ngạo sỉ nhục đâu nhỉ, vì thân thể không đau đớn, vậy___ nàng có chút vui mừng, Mẫn công tử đã nghiên cứu tìm ra phương thức giải hàn độc rồi sao?
“Mẫn … Mẫn công tử….” Uất Lam khẽ kêu lên đầy hy vọng, khi những lời đó thốt ra khỏi miệng lại biến thành tiếng rên rỉ mơ hồ.
Bàn tay đang xoa nắn cánh tay nàng vô cớ nắm chặt lại, đau quá. Toàn thân chợt lạnh, đôi bàn tay kia xốc hẳn chăn lên.
“Lạnh…..” nàng khẽ nhíu mày, không thể động đậy thân thể được nữa, nàng khẽ rên như van xin, “Lạnh…..”
Cuối cùng chiếc chăn lại được đắp trở lại, cảm nhận được sự ấm áp làm cho vẻ mặt của nàng giãn ra…. Cũng có lẽ là mệt, nàng nặng nề thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, nàng nghe thấy động tĩnh trong phòng, từ từ mở mắt ra, người nàng nhìn thấy lại là Hương Cầm! Nàng bị doạ dáo dác nhìn bốn phía, quả nhiên là phòng của Bộ Nguyên Ngạo.
“Tỉnh rồi?” Hương cầm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chạy lại xem nàng, “Cô nương đã ngủ suốt ba ngày! Ta cứ sợ là cô sẽ chết vì đói và khát mất thôi.”
Ba ngày…. Uất Lam cười khổ, lần nàng mê man dài nhất là năm ngày, khi tỉnh lại toàn bộ nội tạng khát khô như từng bị ngọn lửa thiêu đốt.
“Cô định làm gì?….” Thấy nàng định đứng dậy, Hương Cầm vội vàng bước lại ấn nàng ngồi xuống.
“Nơi này…. Ta không thể ở lại được.” Mắt Uất Lam tối sầm lại.
“Cô nương yên tâm nằm xuống đi. Gia đã dặn rồi, sau này cô cứ ngủ tại đây.” Ngữ điệu của Hương Cầm hơi kỳ lạ.
Uất Lam rùng mình, khắp người lạnh giá, ngủ tại đây…. Sau này?
Hồi ức đau thương khiến nàng đối với nơi này cũng như đối với Bộ Nguyên Ngạo ngoài sợ hãi ra cũng chỉ là sợ hãi! Nàng không sợ lạnh, không sợ sự đơn sơ, nàng sợ nơi này, sợ chiếc giường này.
“Khát rồi phải không?” Hương Cầm quay người, từ trên bàn múc một chén chè táo đỏ nấm tuyết, đưa tay ra định đút cho Uất Lam.
“Để muội tự ăn.” Uất Lam vội vã nhận lấy, đưa ánh mắt cảm ơn Hương Cầm. “Nhưng mà….” nàng cầm chén chè thắc mắc, ăn đồ của chủ nhân, liệu có làm liền luỵ đến Hương Cầm không?
Hương Cầm hiểu được hàm ý trong lời Uất Lam, cười nhạt, “Ăn đi, Gia đã căn dặn rồi”
Ngòn ngọt âm ấm, cổ họng và ruột đều như được tưới mát dễ chịu hơn rất nhiều. Uất Lam ăn từ tốn, đây là món chè nàng thích ăn nhất…. Hôm nay vừa khéo nhà bếp cũng làm món này cho hắn sao? Nàng khẽ nhìn sắc trời, lúc này không phải hắn đang ở tiền viện sao? Sao lại có món chè nóng ấm đặt trong phòng này chứ?
“Ăn xong chén chè này, cô dùng thêm chút cháo nhé, đói rồi đúng không?”
Uất Lam ngước nhìn Hương Cầm một lúc, thái độ nàng ấy đối với nàng thay đổi rồi. Có chút thương xót, lại có chút xa cách, dường như luôn ẩn giấu điều gì mà không muốn nói với nàng vậy. Có lẽ…. Bàn tay cầm bát của Uất Lam đặt lên đùi, có lẽ nàng ấy nghĩ rằng nàng đã dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó để đạt được đãi ngộ như thế này, trong lòng khinh thường nàng, nhưng lại ngại Bộ Nguyên Ngạo nên không dám biểu hiện ra mặt đây mà.
Món cháo được nấu đặc biệt cũng được bưng lên, nàng thật hồ nghi tất cả những thứ này đều chuẩn bị riêng cho mình, tất cả đều còn nóng…. Hơn nữa, đều là những món nàng thích ăn.
Hơi hoài nghi… Hắn làm sao thế? Đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, là vì thấy bộ dạng của nàng khi hàn độc phát tác nên mới thương hại nàng sao? Hắn còn có thể thương hại nàng sao? Hay là …. Hắn dự định dùng phương pháp khác để hành hạ, tra tấn nàng? Nàng nghĩ mãi vẫn không có được câu trả lời, cũng không còn tâm trạng nghĩ ngợi nhiều nữa.
Có một tiểu nha hoàn đứng trước cửa khẽ gọi Hương Cầm, trong tĩnh lặng nàng nghe thấy tiểu nha hoàn nói với Hương Cầm, có một phu nhân họ Uất cần gặp nàng.
Uất phu nhân?
Uất Lam nhíu mày, là mẹ? Không thể nào! Mẹ sao lại đích thân đến đây tìm nàng chứ? Hay là…. Mẹ quá nhớ nàng, quá lo lắng cho nàng?
Hương Cầm đã quay trở lại và đang lặng lẽ nhìn Uất Lam, “Muốn gặp không?” nàng ta khẽ thấp giọng hỏi.
Uất Lam khẽ gật đầu. Vừa định xuống giường nàng lại gặp phải một vấn đề nan giải, nàng phải mặc y phục gì đây? Nếu thực sự mẹ đến thăm nàng….
Hương Cầm vẫn như lúc nãy nở ra nụ cười nhàn nhạt làm nàng không được dễ chịu cho lắm, “Để ta giúp cô tắm rửa nhé.”
Uất Lam trầm mặc để cho Hương Cầm giúp nàng rửa mặt thay đồ. Nhất định có gì đó không ổn. Y phục mà bọn tiểu nha hoàn mang vào đều rất sang trọng, chất liệu vải thuộc dạng thượng phẩm, còn được viền quanh một lớp lông thú đắt tiền… Vì sao? Hắn lại chịu để nàng mặc bộ quần áo đẹp như vậy?
Cũng may đã ă