
Yêu Hận Vô Tận
Tên gốc : 爱恨无垠
Tác giả : Tuyết Linh Chi
Dịch : Quick translator, thuchang
Sắp chữ : Kurt, kenshin_duong
Độ dài : 56 chương
Poster : p14111995p
Giới thiệu sơ lược:
Nàng dùng năm năm để chờ đợi hắn, dùng năm năm để từng chút, từng chút tích cóp tình cảm dành cho hắn.
Hắn dùng năm năm để hận nàng, dùng năm năm để từng bước, từng bước xóa bỏ tình yêu đối với nàng.
Thời gian đã làm thay đổi hai người vốn yêu nhau.
Đến tận khi tan nát cả cõi lòng nàng mới nhận ra : Hóa ra nàng và hắn vốn không duyên chẳng phận.
Tiết tử
Minh Vĩnh Lạc (*) năm thứ mười hai.
Vua Thành Tổ thời Minh, hiệu là Vĩnh Lạc (1403-1424)
Một con ngựa cả người bám đầy bụi đất thở hổn hển chạy như bay trên đường xá Dương Châu, thiếu niên cưỡi trên mình ngựa cũng chẳng khá gì hơn, đều là một vẻ phong trần mỏi mệt. Quần áo vốn sang quý, sạch sẽ, chỉ vì cưỡi ngựa chạy trên đường quá lâu mà đã trở nên nhăm nhúm, dơ bẩn, nhìn vào có chút lam lũ.
Gió thổi tung đầu tóc cậu thiếu niên ấy, khiến những sợi tóc bám đầy bụi đường rối lọan tung bay trong làn gió. Giữa những sợi tóc hỗn loạn ấy lộ ra một đôi mắt ngập tràn vẻ lo lắng nhưng cũng đầy khát vọng, ước mong. Tất cả những vẻ chật vật ấy … vẫn không dấu được nét tuấn mỹ của người thiếu niên. Cậu thiếu niên này tựa như một viên minh châu bị vùi lấp, nhưng cho dù có bao nhiêu thứ lấp lên cũng không che được ánh sáng đẹp đẽ của nó.
Cánh cổng cao lớn của nhà họ Uất đã xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt rất đẹp của thiếu niên kia dường như sáng thêm chút nữa. Khớp hàm vốn vẫn nghiến chặt cũng được buông lỏng, làn môi mỏng hé lộ một đường cong tươi tắn.
Cậu thiếu niên thúc vào bụng ngựa, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng thúc giục chú ngựa yêu quý mệt mỏi của mình chạy nhanh thêm chút nữa : “Đi, đi… Được cứu rồi.” Cuối cùng cậu thiếu niên thở phào một hơi dài, kéo dây cương, người và ngựa dùng chút khí lực cuối cùng hướng thẳng cổng nhà họ Uất chạy tới.
Quản gia nhà họ Uất với khuôn mặt nghiêm cẩn đang ngồi dựa vào ghế gần cổng phơi nắng. Từ xa trông thấy cậu thiếu niên đang chạy tới, sắc mặt đột ngột thay đổi, đứng bật dậy quay đầu chạy vội vào thư phòng.
“Đó…đó … không phải là Tam thiếu gia nhà họ Bộ sao?” Một tiểu đồng mặt mày sáng láng kiểng mũi chân, há miệng nhìn vào thân ảnh đang ngày một tới gần, sau khi đã thấy rõ mở miệng cười hết cỡ, phải nhanh đi báo cho Tứ tiểu thư mới được, báo cho tiểu thư biết vị hôn phu của tiểu thư đã đến rồi! Tứ tiểu thư vui sẽ ban Hương Linh cho mình!
“Cái gì!” Uất Diệu Quyền vỗ rầm lên bàn, “Bộ Nguyên Ngạo đến thật rồi à?!”
“Dạ phải, lão gia.” Dung Khiêm nhìn chằm chằm mũi chân mình. Việc này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Uất Diệu Quyền cau mày, trong vô thức, bàn tay nắm chặt lại làm nhăn nhúm lá thư vốn đã viết xong trên bàn.
“Lão gia?” Như tượng gỗ đứng nhìn lão gia cũng phải đến một chum trà nhỏ, Dung Khiêm không ngăn được nữa kêu lên một tiếng. Nếu lão gia không mau đưa ra quyết định, e là tam công tử nhà họ Bộ kia sẽ tiến vào cổng mất.
Uất Diệu Quyền nhíu chặt mày, thở ra một hơi, như là đã có quyết định, y thấp giọng mở miệng: “Để cho nó vào.”
Tuy rằng vì quyết định này của lão gia mà y có chút lo lắng, nhưng Dung Khiêm vẫn cúi đầu dạ một tiếng, đang định bước ra ngoài thì thấy một gã sai vặt tên Hoa Hòe cười hì hì chạy vào báo: “Lão gia, tam thiếu gia nhà họ Bộ xin gặp ạ.”
Một câu này như con dao đâm thẳng vào lòng Uất lão gia, y nâng mắt lên,trong đó lóe lên một tia sáng hung ác, nhìn thấy một khuôn mặt cười tươi rói của gã sai vặt. “Vả miệng!”. Y nổi giận hét lên một tiếng, Dung Khiêm đành phải vung tay vả vài cái thật mạnh vào miệng gã sai vặt Hoa Hòe. Hoa Hòe không hiểu tại sao bị đánh, bụng đầy ấm ức muốn rơi nước mắt.
Vậy là sao? Hồi trước mỗi khi Bộ thiếu gia tới, chạy vào thông báo đều có tiền thưởng, sao hôm nay lại thế này?! Hoa Hoè hít vào một hơi, đầy vẻ tội nghiệp nhìn Dung Khiêm, Dung Khiêm cũng đang dùng một khuôn mặt bình tĩnh nhìn lại y.
“Cho vào.” Uất lão gia phiền não vung tay áo.
Mãi tới lúc Bộ Nguyên Ngạo bước vội vào, Uất Diệu Quyền mới cố gắng nở một nụ cười : “Thế chất (*), cháu đến rồi à.”
* Chữ Thế ở đây ý chỉ thế thế hệ, không có nghĩa gì đặc biệt, chất là cháu.
Bộ Nguyên Ngạo sửng sốt, thế chất? Lão gia không gọi mình là Ngạo nhi?? Ánh mắt đã trở nên lạnh lùng. Chẳng lẽ lão hồ ly này cũng muốn rút thang chặt cầu, khoanh tay đứng nhìn?
“Uất… Thế bá.” Trong giọng nói đã phai nhạt gần hết sự kỳ vọng vốn có, chắp tay cho có lệ: “Mục đích cháu đến đây lần này …”
“Thế chất, lặn lội đường xa chắc cháu cũng mệt mỏi lắm rồi, lại phòng khách ngồi uống ly nước, nghỉ ngơi chút đã. Ta có việc khẩn cẩn xử lý chút, tối ta lại rồi chúng ta nói chuyện sau.”
Bị y cố ý chuyển chủ đề, Bộ Nguyên Ngạo cười lạnh,tuy không nói rõ ra, nhưng với thái độ này của Uất Diệu Quyền hắn cũng đã hiểu được phần nào. Mấy ngày qua, chạy vạy khắp nơi cầu xin sự giúp đỡ, dạng người nào sẵn sàng ra tay trợ giúp, dạng người nào lạnh lùng hoặc khéo léo chối từ, hắn cũng đủ để nhìn