
g những khu nhà cao tầng, những con đường, những khu chợ sầm uất đen nhánh nhỏ xíu…
Bất chợt tiếng pháo vang lên, từng chùm hoa ánh sáng nổ tung, chầm chậm rơi xuống, lóng lánh hơn cả những ánh sao.
Chưa hết ngỡ ngàng, cô lại cảm giác trước cổ bị đụng chạm, Hải Lam cúi xuống nhìn, lập tức bị hấp dẫn bởi mặt dây chuyền hình giọt nước màu lam trong suốt. Đột nhiên, sống mũi cô cay cay…
_Là quà Noel, em thích không?
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Tươi cười như mùa xuân nở rộ, ngọt ngào xen lẫn cảm động, giọt nước trong suốt vỡ tan theo khóe mắt ngã nhào.
_Thích.
Đình Phong nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cô, tiếp đó thật sâu lưu lại trên môi cô. Thời gian như ngừng lại, in dấu bóng dáng hai người bên nhau. Mãi đến khi không khí trong ngực cô sắp bị hút cạn, anh mới hơi chút buông cô ra, khẽ mỉm cười.
_Còn đây là quà của anh.
Giáng sinh, với cô chưa bao giờ là một ngày đặc biệt, cho đến buổi tối hôm đó.
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, mỗi dịp giáng sinh, đoạn đường này vẫn trở thành điểm hẹn bí mật của họ. Không cần nhiều lời, không cần hứa hẹn, chỉ cần tay cầm tay, vai kề vai, hai trái tim cùng chung nhịp đập…
Hạnh phúc, cũng chỉ đơn giản đến thế…
Chương 18
Quán cà phê Biển Xanh, nổi tiếng bởi cách bài trí trang nhã mà bình dị. Quán nằm cạnh hồ, được bao phủ bởi hàng liễu rủ xanh ngát, mỗi khi gió thổi, cành lá lại rì rào rung động tựa như những tấm rèm lụa mềm mại.
Tuy là ngày cuối tuần, nhưng quán vẫn yên lặng và vắng khách. Tiếng nhạc không lời không ngừng quanh quẩn bên tai, réo rắt mà trầm buồn.
Trong một góc khuất, Hải Lam không nhanh không chậm khuấy cà phê, cảm nhận mùi hương dìu dịu làm tâm hồn thanh thản. Đối diện cô, Tịnh Yên dẫn đầu mở miệng.
_Dạo này chị thế nào?
_Ừm, bình thường. – Cô lơ đãng mỉm cười, không tự chủ toát ra vẻ nhu hòa.
_Ha ha, đúng là yêu rồi có khác! Trông chị sắc mặt hồng hào, chắc là quan hệ với anh Đình Phong cũng không tệ? Thảo nào gần đây toàn “bơ” em, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Bị nhắc trúng tâm sự, mặt cô bỗng chốc đỏ lên. Đúng là vì chuyện với Đình Phong, dạo này ít khi cô nhớ đến Tịnh Yên. Hôm nay vẫn là Tịnh Yên liên lạc trước, bằng không chắc cô cũng quên rồi. Bất giác càng nghĩ lại càng thấy áy náy.
_Bây giờ chị bù cho em được không? Buổi chiều chúng ta đi xem phim.
_Đừng đừng, em chỉ đùa thôi! – Tịnh Yên rối rít xua tay, lát sau lại nháy mắt tinh nghịch. – Em cũng không dám chiếm giữ chị quá lâu đâu, kẻo “anh rể” oán trách thì chết!
Bàn tay cô chợt khựng lại, giọng nói hơi đổi.
_Đừng gọi linh tinh!
_Tại sao lại linh tinh? Chẳng lẽ chị định lấy ai khác ngoài anh Phong à? – Thật ra cô muốn nói thêm là, dù chị muốn thế, anh ấy sẽ cho phép sao?
Hải Lam mím môi, trong lòng rối loạn, ngoài mặt vẫn gắng duy trì bình tĩnh.
_Tạm thời… chị chưa có ý định kết hôn.
_Cái gì? Chị Lam, chị cũng gần ba mươi rồi đấy! Chị có biết phụ nữ tuổi càng cao thì sinh con càng khó không?
Thấy cô càng nói càng xa, Hải Lam phiền chán nhíu mày.
_Được rồi, chừng nào em cùng người kia kết hôn thì chị cũng kết hôn.
Tịnh Yên cứng họng, trái tim bỗng nhói một chút, bên môi nổi lên cười khổ.
_Đừng ngốc, đừng chờ em. Bọn em là không có khả năng.
Mày cô nhăn càng chặt, khó hiểu hỏi.
_Vậy sao em còn sống chung với anh ta?
_Không lâu đâu. Sắp… kết thúc rồi.
_Tịnh Yên, rốt cuộc có chuyện gì vậy? – Hải Lam mẫn cảm phát giác cô có điều không đúng.
_Không có gì, chị đừng lo.
_Em nói thế làm sao chị bớt lo được chứ?
Tịnh Yên cười cười, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, không trả lời câu hỏi của cô mà lảng sang chuyện khác.
_Chị Lam, anh Phong là người tốt, đừng để lỡ mất anh ấy.
_…
_Nhất định chị… phải hạnh phúc hơn em.
_Tịnh Yên?
…
Cùng lúc đó, chung cư cao cấp Lạc An.
_Thật sự cậu muốn làm như vậy?
Trịnh Duy dụi tàn thuốc vào chiếc gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc, rút ra một điếu cuối cùng giơ trước mặt anh.
_Cậu có muốn!?
_Không cần, Hải Lam không thích mùi thuốc lá.
Trịnh Duy nhún vai, thản nhiên tiếp tục châm lửa. Từng vòng khói nhẹ phả ra, phiêu đãng trong không gian.
_Phong, không phải tôi nói cậu, đừng quá nuông chiều một người phụ nữ, bằng không cô ta sẽ sinh hư.
Khóe môi anh giật giật, bắt đầu thấy ngứa cổ tay.
_Cứ lo chuyện cậu đi, việc của tôi không cần cậu lo! – Nhẫn một lúc, anh vẫn không nhịn được ra tiếng nhắc nhở. – Cũng đừng làm quá tuyệt, chặt hết mọi đường lui rồi đến lúc hối hận cũng không kịp.
Ánh mắt Trịnh Duy hơi đổi, chợt lóe tia trêu tức nhìn anh.
_Đau lòng? Hay tội nghiệp cô ta? Hoặc là… lo sợ Hải Lam biết được sẽ oán trách cậu?
Đình Phong thở sâu, gắng bình ổn hô hấp, bàn tay hết nắm chặt lại buông. Trong lòng không phải không có một tia bất an, lại vẫn không chịu thừa nhận.
_Hừ, đừng quên người bày trò là cậu, cùng lắm tôi chỉ là biết mà không nói thôi, cho dù ghi hận cũng phải ghi hận cậu chứ không phải tôi! Về sau nhỡ gặp rắc rối cũng đừng than phiền chỗ tôi!
Nói xong anh đứng dậy khoác áo khoác đi ra ngoài.
_Cậu định đi đâu?
_Ngồi đây nhìn bản mặt cậu thà tôi về tìm Hải Lam của tôi còn hơn!
_Trọng sắc khi