Teya Salat
Xui xẻo, chia tay đi

Xui xẻo, chia tay đi

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324272

Bình chọn: 8.5.00/10/427 lượt.

m Khâm Duyên cảm giác chân mình mềm nhũn, cầm lấy cuốn sổ được kí tên, chữ kí ở trên mạng giá trị hơn vạn, chính mình cứ như vậy đã nhận được, không hổ là Thiện Thiên Vương, không chỉ yêu nước mà còn thái độ làm người cũng nhã nhặn, không hổ là thần tượng duy nhất của mình.

“A, tôi nhớ ra rồi, ” ánh mắt Trang Sóc sáng ngời, móc ra một trang giấy, “Cũng kí tên cho tôi nha, tôi rất thích cậu diễn hồ ly tinh đó.”

Ngôn Tư Diễn im lặng nhìn một màn này, vì sao thuật sĩ kia rõ ràng nói ca ngợi, cậu lại nghe ra thêm vài phần không được tự nhiên, thuật sĩ ưa thích người khác sắm vai nhân vật hồ ly tinh? Nam sắm vai hồ ly tinh… Người này là…

“A!” tiếng thét chói tai cao vút cắt ngang suy nghĩ của Ngôn Tư Diễn, cậu nhìn về hướng thanh âm truyền đến, biến sắc.

“Chết người!”

Sáu người ai cũng không có động, trong siêu thị do huyên náo trở nên hoàn toàn yên tĩnh, cũng có lẽ khách hàng bây giờ còn ở lại siêu thị chỉ có sáu người bọn họ.

Có người là không thể ở lúc nhiều người đi ra ngoài, có người là không định đi, sáu người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, chỉ nghe thanh niên áo trắng mở miệng nói, “Báo cảnh sát.”

Vì vậy, người đàn ông đứng ở bên cạnh cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, báo địa chỉ phát sinh vụ án.

Ngôn Tư Diễn cảm khái, không hổ là đại minh tinh ah, mà ngay cả ra ngoài dạo siêu thị đều có vệ sĩ đi cùng.

Chương 44

Báo cảnh sát, sau đó sáu người liền lâm vào trong bầu không khí kì quái, tỷ như Trang Sóc như cũ mang theo một bộ dạng như cười mà không phải cười, mà Lâm Khâm Duyên cúi đầu dường như nghĩ xử lý chuyện này như thế nào, mà một người thanh niên khác đã sớm che chở đại minh tinh mặc áo trắng, dường như sợ người chết thoáng cái bật dậy.

Ngôn Tư Diễn mắt nhìn hướng người chết, mắt lại nhìn Tần Húc Cẩn ngăn cản ở trước mặt mình, từ bên cạnh bả vai Tần Húc Cẩn ló ra cái đầu, “Nếu không, chúng ta đi nhìn xem.”

Minh tinh áo trắng đẩy kính mắt màu trà trên sống mũi, khóe miệng hơi cong, “Anh là học y hay sao?”

Ngôn Tư Diễn không hiểu ra sao lắc đầu, “Tôi học kinh tế, có ý tứ gì?”

“A, không có gì,” minh tinh áo trắng chính là Thiện Á Đồng mỉm một nụ cười hoàn mĩ, “Tôi chỉ là nghĩ anh đối thi thể có hứng thú mà thôi.”

“Ai đối thi thể có hứng thú á,” Ngôn Tư Diễn gầm nhẹ nói, “Tôi cũng không phải biến thái.”

“Ai cho cậu đối Á Đồng rống to hả?!”

“Ai cho anh đối Thiện Thiên Vương rống to hả? !”

Thanh niên và Lâm Khâm Duyên đồng thời trầm mặt nhìn về phía Ngôn Tư Diễn, hai người sắc mặt đều rất nghiêm túc.

Tần Húc Cẩn ánh mắt biến đổi, ánh mắt băng hàn từ trên thân hai người đảo qua, Lâm Khâm Duyên lập tức thu hồi ánh mắt, mà thanh niên lại mặt không đổi sắc, tư thế đại khái có ai dám đối người bên cạnh mình không tốt, tuyệt đối cùng anh ta liều mạng.

“Được rồi, Tử Mặc, vị tiên sinh này thật thú vị,” Thiện Á Đồng cười cười, “Nhưng mà, vị tiên sinh này khả năng không biết, hiện trường hung án không phải nhân sĩ chuyên nghiệp không thể tới gần, nếu phá hủy hiện trường hoặc khiến cho nhóm cảnh sát hoài nghi không cần thiết thì phiền toái. Tần tiên sinh, anh nói đúng không?”

Ngôn Tư Diễn nghe xong lời này, xấu hổ sờ sờ mũi, thật sự cậu chỉ lo hiện trường hung án bên đấy truyền đến oán khí mãnh liệt, ngược lại đã quên còn có loại nghề nghiệp cảnh sát tồn tại. Nhưng mà… Không biết có phải cậu lỗi giác hay không, cái người thanh niên vừa kêu rồi rống mình đó sao lại đang dùng một loại ánh mắt như nhìn tình địch nhìn mình, cậu làm chuyện gì kỳ quái?

“Theo tôi thấy, cho dù cảnh sát đến rồi cũng tra không được cái gì, dù sao hại người không phải…” Trang Sóc cười tủm tỉm mở miệng, chỉ là lời còn chưa dứt, đột nhiên toàn bộ đèn siêu thị nháy nháy, Xùy~~ một tiếng, siêu thị lâm vào trong một mảnh lờ mờ.

Không biết có phải là mọi người ảo giác hay không, độ ấm trong siêu thị dường như giảm xuống không ít. Thần sắc Tần Húc Cẩn ở trong bóng tối biến đổi, nếu ai có thể thấy rõ…, vậy khẳng định là một loại cảm xúc gọi là khinh bỉ.

“Tử Mặc, anh nói cái này có giống bộ phim khủng bố em mới quay không,” Thiện Á Đồng mỉm cười mở miệng, thuận tay cầm lên đèn pin trên kệ hàng, lưu loát mở ra đóng gói bên ngoài, Ba~ một tiếng mở ra, sau đó quay đầu nói, “Mấy anh muốn lấy hai cái không?”

Ngôn Tư Diễn khóe miệng co rút, tôi nói anh tốt xấu gì cũng là đại minh tinh, tốt xấu gì cũng nên bận tâm chút hình tượng công chúng a, có biết tự tiện lấy gọi là trộm không?! Chẳng qua, tay vẫn lưu loát cầm hai đèn pin, thời khắc đặc biệt, người thành đại sự vẫn không thể câu nệ tiểu tiết.

“Á Đồng, em sao lại lấy cắp đèn pin?” Tiêu Tử Mặc kỳ quái nhìn hành động của người yêu mình.

“Anh không biết đèn pin trong phim quỷ nhiều người cầm trên tay đều không hiểu tại sao lại tắt hử, lấy thêm hai cho chắc chắn.” Vừa mới dứt lời, đèn pin trên tay Thiện Á Đồng nháy hai cái, tắt.

Mọi người lập tức đại 囧.

“Xem đi,” Thiện Á Đồng quơ quơ đèn pin trong tay mình, thừa dịp còn chưa ly khai kệ hàng, lại cầm hai cái đèn pin, kín đáo đưa cho Tiêu Tử Mặc một cái.

Ngôn Tư Diễn sùng bái nhìn xem tên siêu sao, tố chất tâm lý này thật tố