Polaroid
Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Tác giả: Diệp Sáp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324231

Bình chọn: 9.5.00/10/423 lượt.

hong Uyển Nhu.

Thiệt là, mới uống mấy ly đã say, nhớ rõ là trước kia Phong tổng có thể uống được khá lắm a.

Nhìn đồng hồ giờ này đã không còn sớm, Tiểu Thảo đoán chừng Cỏ mẹ bên kia đã sớm giận điên lên, không dám rề rà, nàng liền đem chậu rửa mặt bưng trở lại toilet, quay trở ra nhìn nhìn Phong tổng, xác định không còn việc gì mới dự định rời đi.

Lúc nàng vừa mới vừa chuyển động, đứng lên, tay dủi thẳng thì bị Phong Uyển Nhu kéo lại

“Cô cứ như vậy mà đi sao?”

Phong Uyển Nhu híp mắt nhìn nàng, hai má còn lộ ra một chút ngà ngà say, trong lòng nàng khó chịu vô cùng, nàng không thầm mến qua ai, cũng chưa bao giờ chính thức yêu thích ai, cô đơn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có cảm giác thực tế như thế này, không phải là yêu đương vui sướng, mà là một loại chua xót vội vàng, nàng phải cố tình ép buộc Tiểu Thảo ở cạnh nàng.

Tiểu Thảo nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu một hồi, biết lúc say rượu con người ta thường trở nên yếu đuối nhất, huống chi là say rượu cũng không có gì thoải mái, nàng vươn tay đắp lấy cái chăn của Phong Uyển Nhu cho thật tốt, hạ lại tính khí, ôn nhu nhìn nàng.

Trong lòng đã muốn tan biến đi cái hi vọng ấm áp này, nhưng trong lúc đang ngà ngà say, Phong Uyển Nhu lại để cho bản thân tự do tùy ý nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, trong ánh mắt nàng đã quá rõ ràng, tình ý lộ ra đều không có một tia che dấu.

Bất chợt,

Nàng hôn nhẹ lên môi Tiểu Thảo..



P/S: Tiểu Thảo dễ thương quá đi “Tôi đâu có nói là không thích” :v

Đáng yêu quá à :”>, hai cái người này phải có một người chủ động thôi :3. Bản thân Phong tổng thì do sỹ diện, còn Tiểu Thảo thì do ngốc và nhát quá à ==

CHƯƠNG 25 CHO NGƯƠI TÂM ĐỘNG

Phong Uyển Nhu bị Tiểu Thảo làm cho tức giận cả đêm không hề ngủ được, trằn trọc một lúc lại đến bình minh.

Nhìn vào gương, tóc tai tán loạn, hai mắt thăm quầng, Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng thở dài.

[I'>Tiểu Thảo! Dương Tiểu Thảo, phải chăng kiếp trước tôi mắc nợ cô…

[/I'>

Sáng sớm, Tiểu Thảo hắt xì không ngừng, mỗi lần hách xì liền uống một ngụm nước

“Ngưng Ngưng, bồ nói xem là ai đang nhắc đến mình đây?!”

Xoa xoa mũi, Tiểu Thảo nhìn Dạ Ngưng

[I'>Thiệt là, không nghĩ ra ai lại đang nhớ nhung mình a, cả buổi sáng hắt xì không vẫn chưa dứt.

[/I'>

Dạ Ngưng bên này căn bản là đang tập trung làm kế hoạch hàng năm quá bận rộn nên cơ bản là không đáp lời.

“Bồ nói xem, Phong Đằng cũng không phải là nhỏ, tính cả công nhân thì có đến vài trăm người, như thế nào mà không tìm ra người có năng khiếu chứ?!”

“Có năng khiếu gì?”

Tiểu Thảo uống ngụm trà, nghiêng đầu hướng đến phòng Tổng tài lén nhìn, hôm nay tại sao Phong tổng như thế nào tốt như vậy, lại không kêu nàng đi bưng trà rót nước hầu hạ, nàng đúng là còn có chút không quen.

“Haizz.. thì không phải là ca nhát nhảy múa đó sao”

Dạ Ngưng thuận miệng đáp, Tiểu Thảo vừa nghe vội rụt rụt đầu lại không lên tiếng.

“Đợi một chút, để mình xem Oánh Oánh tỷ bên này có lưu giữ lý lịch sơ lược không, tôi phải nhìn xem cả một đám người này có hay không có năng khiếu!”

Dạ Ngưng vừa nói liền ở một bên trở mình vớ lấy bìa hồ sơ, Tiểu Thảo lúc này liền đem mặt giấu ở sau máy tính xem tư liệu, Dạ Ngưng lật ra một hồi, nhíu nhíu mày, chính là đang xem lý lịch sơ lược của Tiểu Thảo.

“Piano cấp 9, thích thổi sáo hồ lô (1).. Dương Tiểu Thảo, bồ làm sao lại có thể lợi hại như vậy!”

[I'>Một thân tài nghệ mà lại không giúp đỡ!

[/I'>

“Cái gì chứ…”

Tiểu Thảo chậm chạp trả lời, thực hối hận vì mình không đem lý lịch trộm về, Dạ Ngưng như muốn phát điên, nàng chính là muốn điên lên a, nàng vì lo lắng làm kế hoạch liên hoan cuối năm mà tổn thất không ít tinh thần, Tiểu Thảo tài nghệ như vậy một câu cũng không nói..

Dạ Ngưng căm tức nhìn Tiểu Thảo, hai mắt tất cả đều nổi lửa, Tiểu Thảo nhìn thấy liền yếu ớt giải thích “Mình không phải không giúp bồ, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Dạ Ngưng phất phất cái hồ sơ lý lịch, chứng cớ đều ở trong tay nàng mà còn dám ngụy biện sao?

[I'>Hừ, tội đáng chém đầu!

[/I'>

“Mình chỉ là không muốn biểu diễn…”

“Bồ thật ngốc, cảm giác bổng nhiên nổi tiếng cũng không muốn sao? Dạo một bản Piano liền rung động toàn công ty, thật tốt…”

“Mẹ của mình nói, làm ngươi không nên quá khoa trương!”

“. . .”

Dạ Ngưng thật muốn đem hồ sơ trên tay toàn bộ nện lên đầu Tiểu Thảo “Mặc kệ, bồ nhất định phải biểu diễn, sẽ đàn Piano, nhưng… còn biết nhạc cụ khác hay không?”

Tiểu Thảo mím môi không nói, Dạ Ngưng nhận ra liền lắc đầu “Tiểu Thảo, mình biết bồ luôn không cần nổi bật, nhưng đã đến công ty lâu như vậy, tổng yếu cũng nên khoe khoang chút đi, để cho người khác nhìn thấy sự lợi hại của bản thân mình!”

“Mình không có gì lợi hại cả!”

“. . . coi như không vì mình, thì bồ cũng không thể làm cho Phong tổng mất mặt chứ! Bồ dù gì hiện tại cũng là thư ký của Tổng tài a”

Dạ Ngưng không hổ danh là tay già đời, thấy nói thẳng với Tiểu Thảo vô dụng thì liền đem Phong Uyển Nhu vào làm mồi nhử, nàng đã trộm quan sát sắc mặt Tiểu Thảo, quả nhiên là vừa nhắc tới Phong tổng thì cả khuôn mặt có chút động tâm, vừa định nói gì đó nhưng lại nhịn nuốt xuống bụng, Dạ Ngưn