Polly po-cket
Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Tác giả: Diệp Sáp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324324

Bình chọn: 7.00/10/432 lượt.

nhất là khoai tây.”

“……”

Cỏ mẹ nghe xong một câu này cũng không nói nên lời, thích khoai tây, ngay cả dép lê cũng là màu của khoai tây, đứa con ngây thơ này, có thể có chút tiền đồ không đây!

Vào phòng khách, Phong Uyển Nhu ngồi ở sô pha, mỉm cười nhìn Cỏ mẹ. Mặc kệ Cỏ mẹ không đồng ý hai người ở cùng một chỗ, Phong Uyển Nhu vẫn như trước thực thích Cỏ mẹ, bất luận là dáng người hay vẻ mặt, thậm chí ngay cả ánh mắt đánh giá người khác của Tiểu Thảo cũng giống Cỏ mẹ cực kỳ, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Phong Uyển Nhu từ đáy lòng mong muốn có thể thân thiết với Cỏ mẹ.

“Cháu cùng Tiểu Thảo quen nhau sau khi nàng đến Phong Đằng làm việc?”

Cỏ mẹ vừa rót trà cho Phong Uyển Nhu vừa hỏi, thái độ so với lúc ban đầu tốt hơn nhiều. Phong Uyển Nhu gật gật đầu, trả lời

“Dạ.”

“Ai, trách không được, bác nói nàng như thế nào lại thích đi làm như vậy.”

Cỏ mẹ cảm thán lắc đầu, nàng từng một lần nghĩ đến Tiểu Thảo đã thông suốt , quyết chí tự cường cố gắng trong công tác, không nghĩ tới kết quả là vẫn là vì Phong Uyển Nhu, thật là sắc lang mà.

“Tiểu Thảo khi làm việc thực cố gắng.”

Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng nói, trong mắt đều là sủng nịch, có lẽ chính nàng không cảm giác ra được hiện tại mình có bao nhiêu ôn nhu, nhưng Cỏ mẹ lại thấy tất cả, nàng sống đến từng này tuổi cũng nhìn qua vô số người, thích một người hay không tuy ngôn ngữ cùng biểu tình đều có thể che dấu, nhưng ánh mắt này — không phải rất yêu, tuyệt không thể biểu lộ như thế, nghĩ vậy, Cỏ mẹ nhất thời cảm thấy thật ngổn ngang.

“Cháu cùng Tiểu Thảo như vậy, người trong nhà biết không?”

Phong Uyển Nhu nghe Cỏ mẹ hỏi như vậy đã biết Cỏ mẹ đã có chút mềm lòng, cười gật đầu nói

“Đã biết ạ.”

“Ừm.”

Cỏ mẹ nắm chén trà gật gật đầu, nhìn xem con người ta đi, thích ai cũng biết cùng người trong nhà nói một tiếng, nhìn nhìn lại con gái của mình, ngay cả cái rắm cũng không phóng để chuẩn bị tâm lý.

“Cháu…… Cháu cùng Tiểu Thảo ở chung có quen không?”

Cỏ mẹ biết nàng không nên hỏi như vậy, là mẹ thì sao có thể làm mất mặt con gái mình, nhưng nàng không phải người có chuyện có thể giấu ở trong lòng . Tiểu Thảo là dạng gì nàng biết rõ, bình thường đều bất thường đến khó đỡ, chỉ khi nào bao dung lắm mới có thể rộng lòng đối đãi với nàng, nhất định không nhiều người có thể chịu được.

Đối với vấn đề của Cỏ mẹ, Phong Uyển Nhu cũng không giấu diếm, ăn ngay nói thật.

“Vừa mới bắt đầu làm chung có chút không tiếp thu được, không ít lần vì nàng tức giận, lâu dần cũng thành thói quen.”

“Nga, vậy là vừa mới bắt đầu cũng không ít lần cãi nhau đi.”

“Dạ phải, nhưng không nhiều lắm.”

“Như thế nào lại thế?”

Cỏ mẹ không tin Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo dở hơi như vậy, nàng đôi khi hận không thể lấy đạp nàng, Phong Uyển Nhu sao có thể chịu được. Phong Uyển Nhu nhìn bộ dáng của Cỏ mẹ, trong lòng có chút buồn cười, nàng cảm thấy tính cách của Tiểu Thảo nhất định là di truyền từ Cỏ mẹ, vốn tới nơi này chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Thảo, ai biết hiện tại lại có đến hai phiên bản Tiểu Thảo .

“Rất ít khi cãi lớn ạ.”

Nếu Cỏ mẹ muốn nghe, Phong Uyển Nhu đương nhiên không keo kiệt giải thích, nàng có thể nhìn ra, Cỏ mẹ đã có thể tiếp nhận tình cảm của hai người.

“Vì cái gì?”

Cỏ mẹ hiếu kì nhìn Phong Uyển Nhu, cãi nhau còn có kiềm chế không cãi lớn sao? Phong Uyển Nhu cười cười

“Bình thường vừa cãi nhau đã bị Tiểu Thảo làm cho cười đến mệt.”

“……”

Cỏ mẹ không nói gì hết, một bộ dạng như ta đã biết.

“Làm tốt rồi, Uyển Uyển, nhìn xem, em tự tay nấu đó, thế nào?”

Vừa dứt lời, Tiểu Thảo nâng một chén thức ăn nóng hôi hổi đi ra, ánh mắt nhìn Phong Uyển Nhu, vẻ mặt tươi cười.

“Nếm thử đi, chị thấy thế nào?”

Tiểu Thảo đến bên cạnh Phong Uyển Nhu, tràn ngập chờ mong nhìn nàng. Phong Uyển Nhu nhìn chén đồ ăn, mì nấu với trứng gà cà chua xào, hình dáng và hương vị xem như cũng tạm ổn .

“Đây đây.”

Tiểu Thảo phục vụ thực chu đáo, đem chiếc đũa đưa cho Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu cười tiếp nhận, gắp một miếng, hút một ngụm, nói

“Không tệ, so với lần trước tốt hơn nhiều.”

Ăn vào thực ngon miệng, rất có hương vị, so với lúc trước tiến bộ không ít.

Lúc trước cũng làm qua sao, Cỏ mẹ ngồi một bên mà hết hồn, bình thường ở nhà, Tiểu Thảo lười đến mức nào, ngay cả đụng chân đụng tay cũng lười đụng, như thế nào ở bên Phong Uyển Nhu lại trở nên nhu thuận khả ái như vậy?

“Mẹ, mẹ cũng muốn ăn?”

Hoàn hảo, Tiểu Thảo cuối cùng cũng phát hiện người đang ở một bên trừng nàng cả nửa ngày ~ Cỏ mẹ , trong lòng băn khoăn, xác thực mình có chút trọng sắc khinh mẹ, thấy vợ quên mẹ.

“Hừ.”

Cỏ mẹ trắng mắt liếc Tiểu Thảo, tức giận nói

“Không ăn !”

Nàng không thể hạ giá như vậy, người ta mời ăn thì liền ăn, dù thế nào cũng phải giả bộ làm dáng, khiến Tiểu Thảo phải xuống nước, cũng thị uy trước mặt Phong Uyển Nhu luôn thể.

“Hihi, vừa lúc con cũng không nấu phần của mẹ.”

“……”

Đáng tiếc Cỏ mẹ đối với Tiểu Thảo vẫn là quá mức tự tin, nàng đen mặt nhìn Tiểu Thảo, tay nắm thành quyền, đang ăn mì Phong Uyển Nhu thiếu chút nữa bật cười, nàng cố gắng nín nhịn, nhìn Tiểu Thảo nói

“Đi nấu cho mẹ em một phần đi.