
i bắt đầu nổi dậy, thở dài, nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của Tiểu Thảo.
“Em làm sao vậy? Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao?”
Phong Uyển Nhu có chút không rõ Tiểu Thảo hôm nay vì cái gì so đo ai tính tiền. Tiểu Thảo vẫn không để ý tới nàng, thậm chí gạt tay Phong Uyển Nhu ra. Trên trán Phong Uyển Nhu hiện lên mấy vạch hắc tuyến, lạnh lùng nhìn Tiểu Thảo.
“Em nháo cái gì?”
Tiểu Thảo thật ủy khuất, miệng chu lên, nói.
“Em cảm thấy mình như là một tiểu bạch kiểm.”
Phong Uyển Nhu ngây ra một lúc, bất khả tư nghị nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo bĩu môi, ủy khuất đến hốc mắt đều đỏ.
“Chính là cảm giác bị người giàu có bao dưỡng, là tiểu bạch kiểm.”
Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, thấy hốc mắt hồng hồng của nàng ta, cũng không nói chuyện, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Tiểu Thảo vốn đã khổ sở, nhìn thấy Phong Uyển Nhu như vậy nghĩ nàng ta giận mình. Xoa xoa ánh mắt, nàng xoay người nhìn Phong Uyển Nhu, muốn thừa nhận sai lầm. Nhưng Tiểu Thảo nhìn chằm chằm sau lưng Phong Uyển Nhu một hồi, phát hiện có chút không đúng, bả vai kia như thế nào lại đang run run?
Tiểu Thảo cắn môi, lấy tay níu bả vai Phong Uyển Nhu kéo về phía mình, liền thấy Phong Uyển Nhu nghẹn cười nghẹn đến vẻ mặt đỏ bừng, bả vai nhịn không được run rẩy.
“Chị đây là làm gì? Em còn đang thương tâm đây nè !”
Tiểu Thảo tức muốn chết rồi, nàng khổ sở như vậy, Phong Uyển Nhu cư nhiên cười đến đỏ mặt. Phong Uyển Nhu hít sâu mấy hơi thở, cố gắng đè nén ý cười, ôm Tiểu Thảo vào trong lòng.
“Tốt rồi, không thương tâm nữa.”
Một câu ôn nhu khiến Tiểu Thảo nhanh chóng vui vẻ, nàng cọ cọ đầu vào hai má Phong Uyển Nhu. Vừa muốn nói lại bị Phong Uyển Nhu nói trước.
“Em chỗ nào giống tiểu bạch kiểm a. Người ta là tiểu bạch kiểm đều có tâm cơ, em một chút cũng không có.”
“……Chị khi dễ em.”
Tiểu Thảo dán mặt vào ngực Phong Uyển Nhu, cắn kên xương quai xanh một ngụm, cũng không quản phía trước còn tài xế. Phong Uyển Nhu ôm Tiểu Thảo, tâm tình rất tốt.
“Còn không cho tôi nói? Chính em nói đi, em chỗ nào giống là tiểu bạch kiểm.”
Tiểu Thảo là một hài tử trung thực đôn hậu, vừa nghe Phong Uyển Nhu nói như vậy, hoàn toàn đã quên ai vừa rồi khóc lóc kể lể. Nàng thực thà nói.
“Em có làm da trắng a, hơn nữa cũng rất mịn màng, bộ dạng cũng xinh xắn, bộ ngực cũng vừa phải.”
Phong Uyển Nhu nghe xong cười không ngừng, nhéo nhéo mặt Tiểu Thảo ôn nhu nói.
“Nguyên lai em tốt như vậy à.”
“Đúng vậy.”
Tiểu Thảo cười rất là vui vẻ, Phong Uyển Nhu gật gật đầu.
“Ân, nói như vậy, em hoàn toàn xứng đáng làm tiểu bạch kiểm a.”
“…… Uyển Uyển.”
Tiểu Thảo phản ứng lại, lui vào trong lòng Phong Uyển Nhu, ngửa đầu u oán nhìn nàng. Phong Uyển Nhu cười cười, xoa xoa đầu Tiểu Thảo.
“Tốt lắm, tôi nói chơi thôi, em nào giống tiểu bạch kiểm.”
“Đúng vậy.”
Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, nhếch miệng ngây ngô cười.
“Em chính là tiểu cô nương thuần khiết, không phải kẻ trăng hoa tiểu bạch kiểm.”
“……”
Đến phiên Phong Uyển Nhu hết chỗ nói, nói như vậy nửa ngày nay Tiểu Thảo chỉ quan tâm đến điểm này thôi sao. Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, đỏ mặt, rồi ngẩng đầu hôn hôn lên cằm của nàng.
Hai má Phong Uyển Nhu đỏ hồng, bất khả tư nghị nhìn tiểu hài tử ở trong lòng mình đang cười e thẹn. Tiểu Thảo mới mặc kệ, đầu tiên nàng trừng mắt nhìn lái xe. Thẳng đến khi tài xế không dám ngẩng đầu, lúc này mới lại làm nũng ôm cổ Phong Uyển Nhu.
“Uyển Uyển, Uyển Uyển.”
Phong Uyển Nhu trợn trắng mắt, từ Phong tổng tiến hóa thành Uyển Uyển, thật đúng là không dễ dàng.
“Có gì sao?”
“Chị mang em đi đến chỗ nào?”
Tiểu Thảo hỏi thực thuần khiết, còn Phong Uyển Nhu đã có chút nóng người, bị Tiểu Thảo ôm nên thân thể cũng có chút khó chịu.
“Em muốn đi đâu thì đi đó.”
Vốn là một câu nói vu vơ, nhưng Phong Uyển Nhu sợ Tiểu Thảo này nói muốn đi chơi trò chơi linh tinh, làm mất hết sắc tình vì vậy nhanh chóng bổ sung.
“Đừng quá đáng là được.”
Tiểu Thảo vẫn nhìn Phong Uyển Nhu, ở chung lâu như vậy rồi, không phải chỉ có Phong Uyển Nhu mới nhìn thấu lòng của nàng, đồng dạng, nàng cũng ít nhiều có thể đọc hiểu tâm tư của Phong Uyển Nhu.
“Em nghĩ đi ngủ.”
“…… Nga, mệt mỏi sao? Ép buộc một ngày cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi .”
Phong Uyển Nhu không dám nhìn Tiểu Thảo, nhiệt độ trên mặt lại gia tăng. Tiểu Thảo yêu chết loại cảm giác này, nàng hiện tại khắc sâu câu nói của Dạ Ngưng ‘Nhát gan thì đói chết’. Nguyên lai muốn Uyển Uyển e thẹn, biện pháp tốt nhất chính là trong lòng muốn cái gì thì nói cái đó a, rất đơn giản!
“Không phải mệt mỏi, mà là em muốn ngủ với chị.”
Phong Uyển Nhu mạnh mẽ nhìn về phía Tiểu Thảo, vẻ mặt kinh ngạc, không tin nàng ta sẽ nói ra lời này. Tiểu Thảo cười cười nhìn Phong Uyển Nhu, không né không tránh. Nàng hiện tại có chút hối hận vừa rồi tại nhà hàng không khí tốt như vậy, làm gì cần trốn tránh. Dù sao đối với Phong tổng, nàng ngượng ngùng nhiều lần rồi a.
“Ừm……”
Phong Uyển Nhu lên tiếng, liền cúi đầu. Tiểu Thảo nhìn thấy thật vui vẻ, vừa định ôm lấy người đối diện thì xe đã dừng lại.
“Hai mươi đồng, cám ơn.”
Tài xế rất không biết điều mở hòm phiếu lấy ti