Polly po-cket
Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Tác giả: Diệp Sáp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325630

Bình chọn: 8.00/10/563 lượt.

đó, đứng ở trong gió, gầy yếu bất lực, một trận gió cũng có thể thổi đi, nhìn thấy cũng khiến Tiểu Thảo xót xa không chịu được, nước mắt đều chảy không ngừng.

Phong Uyển Nhu ánh mắt phiêu ra bên ngoài xe, dừng một hồi, nói.

“Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ làm rõ coi chuyện gì xảy ra .”

“Ân.”

Được Phong tổng hứa hẹn Tiểu Thảo liền vui vẻ cúp điện thoại. Phong Uyển Nhu vẫn nhìn chằm chằm Phong Uyển Tư đang xuất thần, Phong Uyển Tư phát hiện tỷ tỷ nhìn chằm chằm mình, kỳ quái quay đầu.

“Chị, làm sao vậy?”

Phong Uyển Nhu lắc đầu, đem ánh mắt nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, trong lòng đã có đáp án. Có thể khiến Uyển Tư như vậy, cũng chỉ có nàng ta……

Xe đi hơn nửa giờ, cuối cùng đến Thánh Hoàng, xuống xe, Phong Uyển Tư ngửa đầu nhìn chung quanh, nhìn tòa nhà tráng lệ cao ngất, nàng cực kì khinh bỉ nói.

“Nhìn xem, đây là nhà tư bản ác ôn, rất xa xỉ .”

“Phong tổng, Tiêu tổng ở văn phòng chờ cô.”

Vào Thánh Hoàng, A Sâm lui xuống, tiếp đãi hai người là một mỹ nhân dáng người cao gầy nóng bỏng, Phong Uyển Tư nhíu nhíu mày, đi theo Phong Uyển Nhu. Không hổ là công ty giải trí a, một đám người đều thật yêu diễm.

Vào thang máy, cuối cùng đến văn phòng tổng tài, gõ gõ cửa, một thanh âm tiêu chuẩn của nữ nhân truyền ra.

“Mời vào.”

Đẩy cửa ra, Phong Uyển Nhu cùng Phong Uyển Tư đi vào. Phong Uyển Tư tràn ngập chờ mong, muốn nhìn Tiêu tổng trong truyền thuyết một chút. Nhìn một hồi, nàng quay đầu, không cảm xúc nhìn về phía tỷ tỷ lại thấy nàng vẫn bình thường thờ ơ, vẻ mặt kinh ngạc.

PS: Chương sau Tiêu tổng xuất hiện nha ^_^ Rất bất ngờ và vẫn cà chớn như ngày nào =)))))))))))) Còn Tiểu Thảo dễ cưng quá, bày đủ lí do dụ Phong tổng về sớm :”>

Tuần sau Tết rồi, mình sẽ tạm dừng bộ này, qua Tết tiếp tục nha :”> Còn khoảng hơn 20 chương gì đó thui sẽ nhanh mà, bộ duy nhất tiếp tục Edit trong Tết là Cấp trên là tỷ tỷ của tôi, các bạn có thể theo dõi bộ này vì còn vài chương là mình hoàn rồi, H văn nhẹ nhàng :))

CHƯƠNG 82 NHÌN LÉN CẢNH XUÂN

Áo khoác ngoài màu tím, nữ nhân mặc váy dài màu đen lười biếng hướng người về trên bàn. Nàng cúi đầu, mái tóc dài màu cà phê che nửa bên mặt, một chân đang đặt lên trên bàn, thập phần chăm chú sơn móng chân. Phát hiện có người vào, nàng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, môi đỏ mọng thoáng mím lại, kiều mỵ mỉm cười.

“Chào.”

“……”

Phong Uyển Tư có ý xin giúp đỡ nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu, muốn biết người trước mặt kia là ai. Phong Uyển Nhu cười cười, gật đầu.

“Tiêu tổng.”

“……”

Má ơi, Phong Uyển Tư muốn hôn mê, cái gì đây, còn tưởng rằng Tiêu tổng là một vị cao cao tại thượng trong truyền thuyết, như thế nào là như vậy một hồ ly tinh ban ngày ban mặt tại văn phòng sơn móng chân?

“Tùy tiện ngồi đi, tôi còn thiếu chút nữa là xong rồi.”

Cái người gọi là Tiêu tổng thập phần tùy ý chỉ chỉ vào một bên sô pha. Phong Uyển Nhu gật gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Phong Uyển Tư đang sững sờ ở một bên, nén cười, lấy tay kéo kéo nàng.

Phong Uyển Tư lấy lại tinh thần, cắn cắn môi, nàng làm như không cam lòng nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt một hồi, lúc này mới bất mãn đi theo tỷ tỷ đến sô pha ngồi xuống. Lại vẫn là không nhịn được, dưới đáy lòng thầm oán hận, cái gì đây, có kiểu tiếp khách như vầy sao!

Cuối cùng đem một ngón chân sơn xong, Tiêu tổng vừa lòng cười cười, đi về phía hai chị em họ Phong. Dựa vào sô pha nằm xuống, dùng sức nâng chân, giơ lên hai chân tuyết trắng, cười hỏi.

“Thấy thế nào?”

Phong Uyển Nhu đối với việc Tiêu tổng không câu nệ tiểu tiết đã quá quen thuộc, nàng vẫn duy trì tươi cười, mà Phong Uyển Tư lại nhịn không được mắt trợn trắng.

Hai chân trắng nõn, sáng bóng mỉn màng như da em bé giơ lên, móng chân vừa được sơn màu hồng rất đẹp. Nếu không phải đi theo Phong Uyển Nhu vào Thánh Hoàng, Phong Uyển Tư đã nghĩ đến chính mình đã xuyên không đến kĩ viện thời cổ đại, mà Tiêu tổng trước mắt nàng chính là hoa khôi của kỹ viện.

“Không tệ.”

Phong Uyển Nhu gật gật đầu, vẫn mang vẻ mặt vân đạm phong khinh, Tiêu tổng cũng rất vừa lòng. Nàng cười cười, gật đầu, nhìn Phong Uyển Tư bên cạnh, nhếch nhếch môi.

“Còn tiểu muội muội từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm say đắm tôi thì cảm thấy thế nào?”

“……”

Mặt Phong Uyển Tư lập tức đỏ bừng, xấu hổ vô cùng trừng mắt nhìn Tiêu tổng. Tiêu tổng nhìn nàng, đôi môi đỏ mọng cười khẽ, bộ ngực đầy đặn theo động tác của nàng từng trận phập phồng. Nàng cầm lấy khăn tay bên người, chậm rãi lau ngón tay, híp mắt, nhìn từ trên xuống dưới người Phong Uyển Tư, yêu mị mười phần.

“Như thế nào? Phong tổng, đây là muội muội của cô sao? Bộ dạng thật giống a.”

Phong Uyển Tư chưa từng bị ai đùa giỡn như vậy liền mặt đỏ vô cùng, Phong Uyển Nhu ngược lại là thực lạnh nhạt, nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

“Tôi mang ai tới, với cá tánh của Tiêu tổng hẳn là đã sớm biết.”

Tiêu Mạc Ngôn nhìn Phong Uyển Nhu nở nụ cười, khen ngợi.

“Tôi thích nhất nữ nhân thông minh.”

Phong Uyển Tư biến sắc, trong mắt có lửa giận. Đùa giỡn chính mình thì thôi đi, cư nhiên cả tỷ tỷ cũng không buông tha. Phong Uyển Nhu nhìn em gái mình như vậy, dùng ánh mắt ngăn nàng lại, lập tứ