
ng có việc gì đâu, tỷ tỷ của tôi quen rồi. Từ nhỏ đến lớn tôi đều như vậy, nàng sẽ không sinh khí, cô yên tâm đi.”
“Tôi không phải nói Phong tổng.”
Lăng Sương thanh âm rất thấp, ánh mắt cũng có chút ảm đạm, vẫn là như vậy sao? Cô vẫn muốn trốn tránh sao? Cô rõ ràng biết tôi đang nói cái gì.
“Dương Tiểu Thảo kia liền càng không thành vấn đề , qua vài ngày mời nàng ta đi ăn khoai tây, khẳng định nàng ta cười còn không kịp. Cô chờ tôi –”
“Cô như vậy, tôi sẽ đau lòng. Cho dù là Phong tổng, cũng sẽ như vậy.”
Lăng Sương đánh gãy lời nói của Phong Uyển Tư, nàng hiểu tính của Phong Uyển Tư, nếu cứ nói giảm nói tránh tiếp tục, nàng ta khẳng định sẽ có hàng tá lí do, nói đến ngày mai cũng nói không xong. Nếu Phong Uyển Tư không dám đối mặt, không bằng chính mình nói cho nàng ta tỉnh.
“Cái gì a?”
Thanh âm có chút buồn bã, vừa rồi khi đùa dai không thấy. Phong Uyển Tư cắn môi dưới, ánh mắt có chút phiêu du.
“Cô nhìn tôi một chút được không?”
Buông khăn tay ra, Lăng Sương đặt hai tay lên hai má Phong Uyển Tư. Tay dùng sức, bắt buộc nàng ta nhìn mình.
“Cô muốn nói cái gì?”
Phong Uyển Tư nhăn mày, nụ cười trên mặt biến mất không thấy. Nàng không thích loại cảm giác này, có cảm giác như bị bắt buộc. Lăng Sương nhìn nàng, trong lòng thực khổ.
“Uyển Tư, từ trung học đến bây giờ, từ 15 tuổi đến 26 tuổi, tôi chờ cô mười một năm, suốt mười một năm rồi.”
Như vậy không biết có đủ lâu hay chưa?
“Tôi không kêu cô đợi.”
Phong Uyển Tư ánh mắt có chút lạnh, thanh âm cũng cứng rắn lên. Chuyện chờ đợi này không phải do nàng bắt buộc Lăng Sương, vì cái gì mỗi lần đang vui vẻ thì Lăng Sương đều phải nói mấy chuyện mất hứng này, vui lắm sao?
“Tôi không có ý bức cô, tôi chỉ là…… Chỉ là……”
Giọt lệ ẩn ẩn nơi hốc mắt, thật ê ẩm tê tái, giống như lòng của nàng bây giờ. Lăng Sương cố gắng chịu đựng không để nước mắt rơi xuống. Trước mặt Phong Uyển Tư, nàng đã chảy quá nhiều nước mắt, nàng không muốn như vậy nữa.
“Tôi chỉ muốn biết ở trong này, tôi rốt cuộc ở chỗ nào?”
Tay chậm rãi chuyển qua trước ngực Phong Uyển Tư, Lăng Sương cố chấp nhìn ánh mắt của nàng. Nàng biết chính mình lúc này có khả năng sẽ khiến cho Phong Uyển Tư phản cảm, nhưng là nàng thật sự rất đau, đau đến ngủ nghỉ không yên, đau đến không biết mục đích tồn tại của mình. Phong Uyển Tư là trời của nàng , là kiên trì, là động lực của nàng suốt mấy năm nay, nhưng hôm nay…… Ngay vừa rồi, Lăng Sương chính mắt thấy được tình cảm của Phong Uyển Tư đối với Phong Uyển Nhu rốt cuộc sâu đậm ra sao. Giờ khắc này, nàng không còn xác định được nữa nàng sợ hãi. Sợ hãi chính mình trong mắt Phong Uyển Tư bất quá chỉ là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Tôi không rõ, Lăng Sương, cô rốt cuộc muốn cái gì, chúng ta như bây giờ không phải rất tốt sao?”
Phong Uyển Tư phiền toái xoa xoa đầu, nàng có thể cảm giác được bàn tay trên ngực mình hiện tại run rẩy bao nhiêu, cũng có thể xuyên thấu qua ánh mắt Lăng Sương nhìn đến nỗi đau của nàng. Nhưng nàng cũng đã nói qua, nói hai người không thể ở cùng một chỗ, là nàng ta kiên trì không buông tha. Nếu như vậy, vì cái gì còn so đo kết quả? (Con người vô tâm >.<)
“Tôi không thích, tôi nói rồi, chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ. Tôi sẽ không yêu bất luận kẻ nào, bao gồm cả cô.”
Đối với chuyện tình cảm, Phong Uyển Tư luôn luôn không ướt át dong dài. Tuy rằng những lời này không phải lần đầu tiên nghe, nhưng Lăng Sương vẫn là hung hăng đau xót, nghe một lần, đều sẽ đau một lần.
“Lâu như vậy, cô một chút cảm giác đều không có sao?”
Lăng Sương thanh âm có chút run run, thân mình cũng bủn rủn vô lực, nàng ngơ ngác ngồi ở trên giường nhìn Phong Uyển Tư, trong mắt bịt kín một tầng hơi nước. Tôi làm nhiều như vậy, cố gắng hết sức như vậy, Phong Uyển Tư, cô vì cái gì nhất định phải nhẫn tâm với tôi?
“Tôi chỉ là ăn ngay nói thật, không nghĩ lừa dối cô.”
“Nhưng tôi tình nguyện bị cô gạt.”
“……Cô đây là làm gì? So với tôi còn nhiều người tốt hơn lắm.”
“Ha ha……”
Lăng Sương đau khổ cười, cười đến mức Phong Uyển Tư xót xa không thôi.
“Tôi cũng không biết, Uyển Tư, cô có biết không?”
Lăng Sương nhìn ánh mắt của Phong Uyển Tư, trong mắt một giọt lệ chảy xuống.
“Tôi từng muốn thử tiếp nhận người khác, nhưng tôi làm không được, cùng bọn họ một chỗ, cuối cùng sẽ nhớ tới cô, bất luận là điểm nào so ra cũng kém cô. Mỗi lần cố gắng, sẽ càng khó thêm một phần, tôi thật sự, thật sự muốn buông tha ……”
Phong Uyển Tư kinh ngạc nhìn Lăng Sương. Loại cảm tình này, nàng chưa bao giờ trải qua, nàng không biết Lăng Sương sẽ khổ sở như vậy. Thở dài, Phong Uyển Tư cuối cùng vẫn là lấy tay Lăng Sương đặt ở trên ngực mình đặt xuống giường. Nàng nhìn Lăng Sương liếc mắt một cái, ngả thân mình, đưa lưng về phía Lăng Sương, nằm lại trên giường.
“Cô đi đi, tôi không muốn nói chuyện nữa, hôm nay mệt mỏi quá rồi.”
“……Cô cho tôi là cái gì?”
“Cái gì là cái gì? Cô làm sao hỏi nhiều vấn đề như vậy?”
“Phong Uyển Tư, cô có phải cảm thấy tôi thực hạ tiện?”
“Lăng Sương, cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hôm nay rốt cuộc cô