XtGem Forum catalog
Xử Án Trong Tu Viện

Xử Án Trong Tu Viện

Tác giả: Robert Van Gulik

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324352

Bình chọn: 9.00/10/435 lượt.

, hoà thượng trụ trì nói tiếp:

– Quan lớn chắc cũng bực mình về tên thi sĩ vô tài này.

Thi sĩ Tùng Lập vừa tới, hoà thượng trụ trì đã xẵng giọng:

– Ông Tùng Lập. Với lý do nào mà ông lại thêm đoạn ứng khẩu sau vào một bài thơ đã có sẵn? Ông có biết rằng chính đoạn thơ ứng khẩu sau đó sẽ phá hỏng hết bầu không khí ấm cúng mà chúng ta đã cố gắng tạo ra được trong ngày hội hôm nay không?

Tùng Lập không tỏ một chút nào xúc cảm cả. Với cái nhìn ngạo nghễ, thi sĩ trả lời:

– Bẩm hoà thượng, khi đã ứng khẩu thì những lời thơ đó ít khi diễn tả đúng theo như ý muốn của mình được.

Hoà thượng trụ trì giận đến đỏ mặt. Không khí đang căng thẳng, thi sĩ Tùng Lập lại nói tiếp:

– Những câu thơ ngắn dễ sáng tác hơn. Ví dụ:

Hai vị hoà thượng

Vị đầu ở mặt đất

Vị thứ hai ở dưới đất

Hai vị hoà thượng

Một vị thuyết pháp cho tu sĩ

Vị kia thuyết pháp cho giun dế.

Hoà thượng trụ trì đập mạnh đầu cây gậy xuống nền nhà của phòng hội.

Tức giận, nhưng chế ngự được sự giận dữ đó, hoà thượng trụ trì quát lớn:

– Thôi ông có thể rút lui, ông Tùng Lập ạ!

Lúc Tùng Lập bước đi. Dịch Nhân Tiết quay lại từ giã hoà thượng trụ trì.

Dịch Nhân Tiết nhận thấy đôi bàn tay của hoà thượng trụ trì còn run lên vì giận dữ.

Đi được vài bước, Dịch Nhân Tiết nói với Tào Can:

– Bây giờ ta muốn gặp tất cả các diễn viên của đoàn hát. Nhà người có biết họ ở căn phòng nào không?

– Bẩm quan lớn. Họ ở ngay cùng một tầng lầu với tầng lầu tôi ở, nhưng phải theo một hành lang chéo ngang.

Dịch Nhân Tiết lẩm bẩm:

– Chưa bao giờ ta thấy một nơi nào lắm ngõ, lắm ngách như ở đây. Ấy! Thế sao nhà ngươi lại nói với ta là ngôi tu viện này không có hoành đồ gì cả. Theo luật pháp thì tu viện nào cũng phải có một hoành đồ đàng hoàng chứ?

– Vị tăng sĩ lo việc nghi lễ ở đây giải thích cho biết là toà nhà nằm ở ngoài nơi chánh điện cấm chỉ tín đồ bước vào. Chỉ có vị hoà thượng trụ trì và các tu sĩ đã tuyên thệ mới được phép vào. Dường như không ai có thể diễn tả hoặc ghi lại trên mặt giấy. Chính vị tăng sĩ đó cũng xác nhận việc thiếu một bức hoành đồ quả thật bất tiện vì ngôi tu viện này quá rộng, các tu sĩ nhiều khi còn lạc đường, huống hồ các khách lạ.

Dịch Nhân Tiết chau mày:

– Quả là vô lý. Kể từ khi kinh đô để cho Lão giáo được hoạt động tự do thì họ lại vượt cả lên luật pháp. Ta còn nghe nói dường như ảnh hưởng đạo Phật cũng khởi sự lan tràn vào trong triều. Ta không rõ đạo nào mới đáng gọi là chánh giáo.

Dịch Nhân Tiết bước qua một hành lang đi vào một phòng nhỏ. Một vị tu sĩ bước ra. Dịch Nhân Tiết nhờ vị tu sĩ gọi cho một chú tiểu hầu dẫn ông đến gặp đạo sĩ Tuyên Minh, khi vị này đã thay xong quần áo. Tào Can lên tiếng mượn thêm một cây đèn.

Cả ba người đứng đợi đoàn tu sĩ ở phòng hội bước ra để bớt phần náo nhiệt.

Dịch Nhân Tiết nói nhỏ với Tào Can:

– Hãy xem kìa! Tất cả xem bộ khoẻ mạnh cả đấy chứ. Tốt hơn hết là những người đó phải lo tròn nhiệm vụ xã hội của họ, họ cần lập gia đình, sinh con đẻ cháu…

Vị phán quan lại hắt hơi một cái.

Tào Can nhìn Dịch Nhân Tiết mà lòng lo lắng. Vị phán quan thường tỏ ra rất bình tĩnh nhưng lần này ông ta lại nôn nóng lộ rõ, ắt hẳn trong lòng có lắm điều bất như ý.

Tào Can hỏi:

– Chẳng hay hoà thượng trụ trì đã giải thích cặn kẽ về cái chết của ba thiếu nữ?

– Không rõ ràng gì cả! Theo ta nghĩ thì ba cái chết đó đã xảy ra trong những trường hợp khá bí ẩn. Đợi lúc trở về lại Hàn Nguyên ta sẽ tìm biết thêm tin tức ở những gia đình các nạn nhân. Và chúng ta sẽ còn trở lại đây với một đội lính vệ và cả một ban thư ký để mở một cuộc điều tra rộng lớn hơn. Và nhà ngươi nên biết rằng chắc chắn là ta sẽ không loan tin trước cho ai hay về cuộc thăm viếng sắp tới của chúng ta. Hãy dành sự ngạc nhiên đó cho vị hoà thượng trụ trì…

Tiếng Nói Bí Mật Nhắc Tên Dịch Nhân Tiết

Tào Can mỉm cười. Sau khi gật đầu, Tào Can thưa với Dịch Nhân Tiết:

– Bẩm quan lớn, vị tăng sĩ lo việc nghi lễ có cho biết là rất nhiều người nổi loạn bị sát hại tại thiền viện này cách đây lõi một trăm năm. Bẩm quan lớn, và bây giờ tôi đã hiểu tại sao chú tiểu đã lắng tai nghe khi đứng ở ngoài hành lang. Mỗi lúc một con ma trong số nạn nhân đó xuất hiện, hễ nó gọi đến tên ai, và người nào nghe đến tên mình là người đó phải chết.

Dịch Nhân Tiết đưa tay quẹt sang bộ râu mép, lớn tiếng:

– Dị đoan kỳ cục! Thôi hãy dẫn ta đến nơi các diễn viên trú ngụ.

Khi hai người bước đến tầng lầu thứ nhất, Dịch Nhân Tiết nhìn vào hành lang nhỏ hẹp ở phía tay mặt.

Một bóng người dáng mảnh mai đang tìm cách bước thật nhanh như có ý muốn lẩn tránh.

Dịch Nhân Tiết la lớn:

– Dường như thiếu nữ đã chiến đấu với con gấu, có phải không? Ta cần nói với y thị vài lời. À! Y thị tên là gì nhỉ?

– Bẩm quan lớn. Nàng Ngẫu Dương đó!

Dịch Nhân Tiết bước vội. Lúc vị phán quan đến gần thiếu nữ, ông lẩm bẩm:

– Nàng Ngẫu Dương. Hãy đợi ta một chút!

Ngẫu Dương quay lại la lên một tiếng nho nhỏ. Nét mặt nàng tái xanh. Sự sợ hãi làm cho đôi mắt nàng lớn lên một chút. Quái lạ! Vì sao Ngẫu Dương lại có nét mặt giống con gái bà Bảo Mẫu quá vậy! Dịch Nhân Tiết càng để ý. Vị ph