
í thư ký giám đốc, có thể gây ra nhiều sự thắc mắc nhưng nhờ đặc cách của công ty và thành tích bỗng dưng đột phá của Thư ở trường đại học đã xoa dịu đi các ý kiến tiêu cực. “ Cố gắng như vậy mà hôm nay đi trễ thì koi như tan tành”. Cũng may Thư đến vừa kịp lúc, buổi họp nhân viên mới cũng vừa diễn ra. Lúc đưa tài liệu cho Thư, người được gọi là trưởng phòng Kha cứ nhìn cô chằm chặp, ngồi vào vị trí này ngay khi vừa mới nhận việc làm mọi người luôn nhìn cô đề phòng. “ Các người muốn nhìn thì cứ nhìn, các người có thể đạt điểm tối đa như tôi ở kì thi cuối không? có không? các người có mất cả cha lẫn mẹ cùng một lúc như tôi không? và các người có mất đi cả niềm hy vọng cuối cùng của cuộc đời như tôi không?”. Để có được như ngày hôm nay Thư đã trả giá rất nhiều. Thư học như điên dại để thi vào trường đại học danh tiếng, từ khi không có Vũ, Thư phải tập sống tự lập không còn là cô tiểu thư ngày nào sống dựa vào anh nữa. Cuộc sống cho dù được chu cấp đầy đủ nhưng luôn thiếu thốn tình thương, nếu có thể quay ngược thời gian, cô không cần cái chức thư kí giám đốc của một tập đoàn lớn nhất nhì này, cô chỉ cần bố, cần mẹ.. và cần có anh mà thôi.Hôm nay không có việc gì nhiều, giám đốc đi công tác ở Nhật rồi, Thư chỉ đến sắp xếp lại chỗ làm việc của mình thôi, nghe nói thư kí cũ được thăng chức, vị trí này đang trống nên Thư mới có cơ hội. Là điện thoại của Phương, cô bạn thân ngày nào của Thư bây giờ đã trở thành người mẫu ảnh nổi tiếng rồi:_ “ Thư hôm nay nhận việc thuận lợi không, tối nay chúng ta đi ăn đi, koi như chúc mừng bà được làm nhân viên chính thức”._ Chúc mừng gì chứ, được rồi, hẹn nhau ở chỗ cũ._ Cậu gọi Phong đi cùng nữa nha, tối gặp.Gì chứ? Chẳng phải họ làm chung studio sao? Gặp nhau hằng ngày sao không rủ đi còn bắt Thư tốn tiền điện thoại. Phong bây giờ đã trở thành nhiếp ảnh gia có tiếng lắm, cậu chàng vừa du học ở Paris về mở hẳn studio riêng, mời Phương làm người mẫu độc quyền mới ghê chứ, bạn bè Thư cũng biết lợi dụng danh tiếng của nhau thật. Thư nhận thấy có gì đó khác thường ở Phương và Phong. Trước đây thì không sao nhưng từ khi Phong và Thư chính thức hẹn hò, Phương luôn cố giữ khoảng cách với Phong. Nói đến đây cũng phải kể thêm, trong khoảng thời gian Thư khó khăn nhất Phong luôn ở bên động viên và an ủi Thư. Lúc cậu ấy đi du học đã nhắn tin tỏ tình với Thư, như một sự biết ơn Thư đã đồng ý, và một phần cũng vì muốn quên đi mối tình kia. Phương khi biết tin đã chúc mừng hai người, nhưng Thư cảm thấy Phương có chút miễn cưỡng. Thư không biết mình có vô tình phá vỡ đi tình bạn này hay không khi nhận lời làm bạn gái Phong. Đối với Thư, Phong không mang lại cảm giác như Vũ, nhưng cảm giác của Phong lại thật mát lành và dễ chịu, có khi Thư lại đổi hướng. Nhưng mà… gió mạnh sẽ làm cay mắt đó. CHƯƠNG 10: TỔNG TÀI SIÊU CẤP!Chương 10.1: Chuyện ba người.Ba người bạn gặp nhau trong một quán đồ nướng đông đúc gần công ty Thư. Nơi này ghi dấu ấn thời niên thiếu của bọn họ. Mặc dù quán rất đông nhưng bà chủ vừa thấy họ tới liền chạy ra đón tiếp nồng hậu. Gọi rất nhiều đồ và ăn không ngừng nghỉ, Thư không biết liệu Phương có đúng là người mẫu hay không, cô nàng không chú ý tới lượng đồ béo mà ăn tới hơn mười suất ba chỉ nướng (eo!)._ Thư há miệng ra nào.- Phong cuộn trong tay một cuốn thịt thật to đưa về phía Thư, hành động này làm Thư hơi bối rối._ Cậu mau ăn đi không lại có người mỏi tay chết đấy.- Phương thấy Thư ngại mình nên nhanh chóng hối cô bạn, khuôn mặt cố tươi cười. Bản thân Phương đã từng học qua một khóa điều chỉnh cơ mặt, chưa bao giờ lại thấy nó hữu dụng thế này._ Chỗ làm thế nào, có ổn không?- Phương nhanh chóng đổi chủ đề._ Tất nhiên là ổn rồi._ Nhưng có rất nhiều công ty tốt, tại sao lại chọn Ngô Gia chứ?- Phong lên tiếng._ Ngô Gia không tốt sao? Là tập đoàn nhất nhì ở đây, hơn nữa cũng là nơi bố mẹ từng làm việc mà, người ta cũng ưu tiên cho mình vị trí tốt nữa.Nói vậy thôi nhưng không qua nổi mắt Phương, cô bạn nhìn Thư chằm chằm, Thư như bị đoán trúng tim đen vậy, lúng túng:_ Cậu nhìn mình như vậy có ý gì, ăn đi thịt cháy hết rồi kìa.Nói ra ở đây thì có chút bất tiện, nhưng Phương biết rõ mục đích Thư muốn vào làm ở Ngô Thị là vì cái gì, có một người mà Thư rất muốn gặp lại, Thư vẫn còn nhiều thắc mắc với người ta mà. Thật ra chuyện này ai mà không nhận ra, Phong cũng đã sớm đoán ra rồi.Chia tay nhau, Phong có ý muốn đưa Thư về. Phương bảo hơi mệt nên muốn về nhà rồi nhanh chóng bắt taxi tạm biệt hai người. Trong xe, nụ cười nhanh chóng tắt đi._ Cô muốn đi đâu?_ Cho tôi tới quán X.Bây giờ, rượu có lẽ là thứ duy nhất có thể xoa dịu đi nỗi đau trong lòng Phương. Chứng kiến người bạn thân nhất cùng với người mình thương nhớ thành đôi, đã vậy còn cố tươi cười chúc mừng họ thật sự là điều đau đớn nhất từ trước tới giờ. Phương không biết cô thích Thế Phong từ khi nào, chỉ biết rằng đã từng cảm thấy rất hạnh phúc khi ở bên cạnh cậu ấy, cảm thấy buồn khi cậu ấy lúc nào cũng chỉ nhắc tới Thư. Cái ngày Thư tuyên bố thích Vũ, Phong đã rất buồn, Phương chỉ biết an ủi cậu bạn, lúc đó Phương c