
hứ
Reng..reng..
Khang đang khổ sở với Lin, nghe được tiếng chuông điện thoại thì mừng húm, cậu nghe máy, ậm ừ một hồi rồi cúp
– Có chuyện gì vậy?
Lin thấy khuôn mặt Khang còn méo hơn trước, nên lo lắng hỏi. Khang quay sang, đôi mắt có chút buồn, nói nhỏ
– Kris đã chính thức trở thành chủ tịch của LKey rồi
Sở dĩ Khang biết vì bản thân cậu cũng là người thừa kế một tập đoàn lớn, nên những thông tin trong cậu đều được thông báo, và chắc chắn Phong cũng đã nghe tin rồi
Cuộc họp đã tàn, bây giờ đã gần 9h tối, Kris dựa lưng vào chiếc ghế da, tay nhẹ day day 2 bên thái dương, mệt mỏi khép mắt lại. Già Jack bước vào, thương cảm nhìn Kris. Suy cho cùng, nó chỉ là đứa con gái 17 tuổi, vậy mà đã phải gánh trên vai trách nhiệm và trọng trách nặng nề, to lớn. Kris vốn đã chẳng có một tuổi thơ, nay nó đánh mất cả tuổi thanh xuân của mình, thật không công bằng
– Cô chủ, thật ra…người vẫn có thể từ chối, và trở về bên chàng trai đó
Già Jack thở dài nói. Ông biết mình đang mâu thuẫn khi vừa yêu cầu Kris thay cha làm chủ tịch vừa bảo nó có thể lựa chọn
– Ta biết ông ta đã đe dọa sư phụ để buộc người phải làm ngơ trước cái chết của Hoàng Thiên Hùng, và sư phụ không hề biết mẹ ta cũng ở đó…cả ông ta nữa….
…ta cũng biết chính ông ta đã sai Vương Nhân đi thủ tiêu Tô Gia Mẫn, mục đích là để ta gặp lão họ Vương đó…Ta rất hận ông ta vì xem ta như một con rối diễn vở kịch “báo thù”, và vì vở kịch này, ông ta không nhân từ với bất kì nhân vật phụ nào “cần phải chết”….
Kris nói mà mắt vẫn nhắm. Già Jack im lặng lắng nghe
– Nhưng cô chủ vẫn tha thứ..
– Ta không tha thứ cho ông ta, nhưng nếu để tập đoàn này sụp đổ, thì ta sẽ khiến cái chết của mẹ trở thành vô nghĩa
Nén tiếng thở dài, già Jack đứng lên, đi đến bên ổ cửa sổ nhìn xuống thành phố NewYork hoa lệ, nhìn đám người xô bồ ở dưới, mà ông cảm thấy thật lạc lõng, chẳng biết mình thuộc về nơi nào, phải chăng Kris cũng cảm thấy vậy
– Cô chủ, việc đó..
– Sao?
– Đã xong rồi
Kris vẫn nhắm hờ mắt, đôi môi chỉ thoảng vẽ nụ cười nhạt. Ngày mai trên báo sẽ lần lượt đăng tin cô ca sĩ đình đám Annie bị đuổi khỏi ngành, không còn bất kì nơi nào thuê cô ta nữa, đồng thời gia đình và toàn bộ họ hàng của cô ta sẽ bị tịch thu tất cả tài sản can tội trốn thuế và buôn lậu. Chỉ tới chiều mai thôi, Annie sẽ chính thức trắng tay hoàn toàn, đó là cái giá còn quá nhẹ mà Kris dành cho cô ta. Có lẽ cô ta cũng nên cảm thấy may mắn chăng, vì so với Jun , vừa mất tất cả lại còn chịu đau đớn và mang thứ giọng lơ lớ kì lạ đến hết đời
Được một lúc, già Jack chống gậy bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng. Vừa lúc đó, có tiếng đổ chuông điện thoại trong phòng của Kris
– I’m listening (tôi nghe đây)
Kris lười biếng bắt máy, nhưng đáp lại chỉ là một chuỗi dài im lặng. Kris cũng im lặng, được một lúc thì nó mất hết kiên nhẫn, đang định dập máy thì đầu dây bên kia, một giọng lạnh cất lên
– Chào
Người Kris cứng đờ, trái tim như tê buốt khi giọng nói đầy mê lực đó truyền đến. Nhìn xuống điện thoại, là đường dây số 1, tức là..
Phòng thư ký
CHAP 48: MặT TRăNG Và MặT TRờI (END)
Phong đang ở đây, chỉ cách Kris 2 lần cửa. Kìm lại nhịp đập mạnh trong lồng ngực, cố lấy giọng tự nhiên nhất, Kris khẽ nói
– Chào
Lại một khoảng im lặng. Hồi lâu sau, mới nghe tiếng Phong buông nhẹ
– Quyết định rồi à?
– ..phải
Dương Thiên Phong thở hắt ra, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, rõ ràng hắn đã biết từ khi ở Wind Bay rồi, vậy mà vẫn hỏi lại, phải chăng, hắn đang hi vọng
Đầu dây bên kia, Kris nén tiếng thở dài. Rồi 2 người lại im lặng. Dù Kris và Phong đều rất ít nói, nhưng giữa 2 người chưa từng có khoảng trống nặng nề đến vậy. Kris lắng nghe từng hơi thở nhẹ của Phong, cố đoán xem tâm trạng của hắn như thế nào, nhưng tuyệt nhiên không nghe ra cảm xúc gì
– Sao lại đến đây?
Xoa nhẹ thái dương, Kris nhắm hờ mắt hỏi
– Để gặp em
– Vậy sao không vào?
– …..
Phong không đáp, dựa người vào ghế, hắn nhìn vào cánh cửa ngăn cách hắn và Kris. 1 tháng rồi không gặp nó, Phong nhớ đến phát điên, đã đáp chuyến bay đến tận đây, chỉ cần sải thêm vài bước chân, Phong đã có thể ôm Kris trong vòng tay, nhưng, hắn lại chọn cách gọi điện thoại ngớ ngẩn này
– Mặt trăng và mặt trời cùng tồn tại song hành, nhưng không bao giờ gặp nhau
Kris đột nhiên lên tiếng, giọng nói bâng quơ như gió thoảng nhưng chất chứa nỗi bi thương xót xa. Nhiều lúc tự hỏi có phải ông trời đang trêu người hay không mà một chút hạnh phúc nhỏ nhoi bên Phong lại khó có được đến vậy. 2 người yêu nhau, hoàn toàn không bị ngăn cấm, nhưng hết lần này đến lần khác luôn là bị chính suy nghĩ của bản thân cản trở. Có lẽ Phong và Kris quá lý trí, không một lần để tình cảm chế ngự suy nghĩ và hành động, vì thế mà xảy ra bao nhiêu hối tiếc. Lần này cũng vậy, Kris một lần nữa lại nghe theo lý trí. Điều hành tập đoàn LKey là một công việc vô tận, 3 năm, 5 năm, thậm chí 10 năm có lẽ còn chưa xong, Phong là chủ tịch của DKey, công việc cũng chất như núi, thời gian cũng không có, 2 người cứ như vậy, chẳng phải rất mệt mỏi hay sao
– Ở sân bay, anh từng nói…sẽ