
Vương phi 13 tuổi – Phần 2
Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3221020
Bình chọn: 8.5.00/10/2102 lượt.
chết nàng, đả thương nàng.
Roi ngựa rít gió vụt xuống khoảng không bên người.
Lưu Nguyệt mạnh mẽ xông tới.
Âu Dương Vu Phi lập tức nghiêng người, tránh hướng Lưu Nguyệt xông tới.
Nhưng khoảng cách giữa hai người không lớn, hắn tránh thế nào cũng không được.
Hai tay Lưu Nguyệt vươn ra, ôm lấy cổ Âu Dương Vu Phi.
Lực xông tới cuồng mãnh, khiến cho Âu Dương Vu Phi từ trên ngựa ngã xuống.
Nháy mắt, Lưu Nguyệt ôm lấy cổ Âu Dương Vu Phi, cả hai người kêu lên một tiếng rồi cùng nhau lăn xuống.
Dưới trời xanh mây trắng, hai con ngựa điên cuồng chạy qua, chỉ để lại Âu Dương Vu Phi cùng Lưu Nguyệt lăn lộn trên đất.
Dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể dừng lại.
Còn không đợi Âu Dương Vu Phi mở miệng, thân thể vừa động, Lưu Nguyệt đã điên cuồng hét lớn.
“Ngươi nổi điên cái gì? Ta không hề lừa ngươi, ngươi tin hay không thì tùy. Chính tại ngươi không tìm hiểu rõ, lại còn đến đây nổi điên với ta.”
Vẻ mặt lạnh như băng, nàng nổi giận với Âu Dương Vu Phi.
Lưu Nguyệt mặc dù cảm thấy có lỗi, nhưng cũng có tức giận.
Âu Dương Vu Phi trở mình, quay người nhìn Lưu Nguyệt, ánh mắt lạnh như băng, cười lạnh một tiếng.
“Tin hay không thì tùy, trong lòng ngươi đều hiểu rất rõ.”
“Ha, đúng. Trong lòng ta đều hiểu rất rõ.
Ta đều hiểu rất rõ, chỉ là có người không chịu hiểu.
Chuyện của Hiên Viên Triệt, chuyện mất trí nhớ, nàng đều lừa ta.”
“Chuyện đó là ta không đúng, ta thừa nhận, ta thực lòng xin lỗi ngươi.
Nhưng, rốt cuộc ta muốn lừa ai? Rốt cuộc người ta muốn lừa là ai?
Âu Dương Vu Phi, ngươi không thể nói ngươi không biết, ngươi không nghĩ ra được.”
Vẻ mặt lãnh khốc, lông mày nhíu chặt.
Lưu Nguyệt túm cổ áo Âu Dương Vu Phi kéo lại gần, mặt đối mặt, hét lớn.
“Ngươi nghe cho rõ.
Nếu ta muốn lừa ngươi, chuyện mỏ dầu, chuyện làm bom, ta nhất định sẽ không giao cho ngươi làm.
Không cần nói ngươi cũng biết, bom này quan trọng với ta như thế nào.
Không cần nói ngươi cũng hiểu, nếu không tin ngươi, mẹ nó, đầu óc ta có rỉ sét, có bị điên mới giao cho ngươi làm.
Nếu ta có ý lừa gạt ngươi, chuyện bày binh bố trận, cách sắp xếp tấn công……….tất cả mọi chuyện, ta nhất định sẽ không nói cho ngươi.
Âu Dương Vu Phi, không phải ta không tin ngươi, không phải ta muốn lừa ngươi.
Ta một lòng suy nghĩ cho ngươi, ngươi lại dám nghi ngờ ta.
Mẹ nó, ngươi nói ta, còn không biết tự xem lại mình đi.”
Thanh âm chất vấn từ miệng Lưu Nguyệt vang ra, mang theo sự lãnh khốc, phẫn nộ cùng sắc bén.
Tính khí thô lỗ, hơi thở rét lạnh được rèn luyện trong rừng mưa nhiệt đới năm đó, lúc này Lưu Nguyệt đều bộc lộ hết ra.
Không để cho Âu Dương Vu Phi kịp lên tiếng, Lưu Nguyệt hung hăng túm lấy cổ áo Âu Dương Vu Phi:
“Ta không phải người dùng tình cảm để nói chuyện.
Ta cũng không phải loại người đem tình cảm của mình cả ngày đặt vào trong mắt, biểu hiện trên mặt.
Nhưng, trượng phu của ta, bằng hữu của ta, các ngươi có ý nghĩa như thế nào với ta, trong lòng ta đều hiểu rất rõ.”
Một ngón tay chỉ vào vị trí trái tim, vẻ mặt Lưu Nguyệt lãnh khốc.
“Tất cả đều khắc sâu tại nơi này, đều có thể khiến ta lấy mạng đổi mạng.
Âu Dương Vu Phi, ngươi phát hỏa, ngươi nổi giận, ngươi gạt bỏ tất cả tâm ý của ta, tình cảm của ta.
Nhưng ngươi có biết, ngay tại lúc ngươi gạt bỏ tâm ý của ta, cũng chính là lúc ngươi gạt bỏ ta.
Lưu Nguyệt ta lãnh khốc vô tình, nhưng tuyệt đối không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, không có nhân tính.
Ngươi tự mình suy nghĩ đi, suy nghĩ thật kĩ cho ta.”
Tiếng hét lạnh như băng vừa dứt, Lưu Nguyệt hung hăng đẩy Âu Dương Vu Phi ra.
Sắc mặt xanh mét.
Bị Lưu Nguyệt dùng sức đẩy xuống, Âu Dương Vu Phi liền ngã ngay xuống mặt cỏ.
Lưng đặt dưới đất, mặt hướng lên trời.
Ánh mắt cuồng nộ của Âu Dương Vu Phi, vừa được Lưu Nguyệt hét lớn khiến cho thông suốt, dần lắng lại.
Trên trời mây bay cuồn cuộn, nhanh như tuấn mã.
Âu Dương Vu Phi nhắm mắt.
Đúng vậy, nếu Lưu Nguyệt không tin hắn, muốn lừa hắn, thì sao lại giao cho hắn những việc quan trọng đó.
Thùng sắt đựng dầu, trong quá trình làm, chỉ cần hắn động tay động chân một chút, không những không thể sử dụng, ngược lại còn gây hại.
Nếu không tín nhiệm hắn, cần gì phải đem toàn bộ kế hoạch tác chiến nói cho hắn nghe, để cho hắn lựa chọn nên đến chiến trường hay ở lại hậu phương.
Trời xanh lúc này lại làm cho hắn chói mắt, ánh sáng vàng khiến mắt hắn đau.
Tay Âu Dương Vu Phi đặt trên trán, che hai mắt.
Lưu Nguyệt biết hắn là người Minh Đảo.
Tuy rằng hắn đã đồng ý giúp nàng đối phó Minh Đảo.
Nhưng, dù sao hắn cũng là người Minh Đảo, trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái.
Lưu Nguyệt dù không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng nàng đều hiểu.
Cho nên, nàng mới để hắn lựa chọn, để cho hắn ở lại hậu phương.
Đây chính là vì không muốn hắn phải tự mình tác chiến, tự mình phủ định thân phận người Minh Đảo của mình.
Không muốn hắn trở thành kẻ phản bội.
Không muốn hắn phải đau lòng.
Những chuyện này, không phải suy nghĩ cho nàng, mà tất cả đều suy nghĩ cho hắn.
Một lòng một dạ suy nghĩ cho hắn, hoàn toàn không phải không chút quan tâm.
Lưu Nguyệt dùng chính sự bình t