
Vương phi 13 tuổi – Phần 2
Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3218933
Bình chọn: 7.5.00/10/1893 lượt.
gạt ta chứ.”
Thanh âm thực bình thản, thật giống như chỉ là bâng quơ hỏi han.
Nhưng trong lời nói cất giấu sự bén nhọn cực kỳ, làm cho Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu trong lòng cứng đờ.
Bọn họ không có lộ ra dấu vết gì a, lời này của Lưu Nguyệt có ý gì?
Đờ đẫn rồi đờ đẫn, tuy thế hai người phản ứng rất nhanh, Âu Dương Vu Phi lập tức nở nụ cười nói: “Nha, nói xem ta giấu giếm ngươi cái gì?” Không trả lời mà hỏi lại.
Lưu Nguyệt không quay đầu, chỉ giơ hai ngón tay kẹp lấy, một đóa thạch lựu đang nở rộ dừng ở trong tay Lưu Nguyệt.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, đóa hoa rơi xuống, bay bay như hạt mưa.
“Như thế là tốt nhất.” Thanh âm thản nhiên vô cùng hờ hững.
Nhưng khí hậu nóng bức của bây giờ cũng không che giấu được sự băng lãnh bên trong nó.
Lơ đãng trao đổi một ánh mắt, Vân Triệu đột nhiên cười tủm tỉm nhìn Lưu Nguyệt, mở miệng nói: “Huynh đệ, những vấn đề như biên giới và thuế pháp, thông thương, mậu dịch giữa Thiên Thần cùng Tuyết Thánh quốc, hộ vệ nhà các ngươi bảo ta tìm ngươi, nói rằng, mấy vấn đề này chỉ cần ngươi đồng ý, thì hắn sẽ không có ý kiến.”
Lưu Nguyệt vừa nghe lập tức giương mắt quét qua Vân Triệu; Những vấn đề này sao lại muốn nàng đến thảo luận kia chứ.
“Triệt muốn ngươi thảo luận với ta?” Ngón tay thưởng thức chén bạch ngọc trong tay, Lưu Nguyệt hờ hững hỏi.
“Đúng vậy.” Vân Triệu buông câu trả lời chắc nịch.
“Tốt, mời.” Một chữ tốt rơi xuống, thái độ thay đổi, Lưu Nguyệt duỗi tay, dùng tư thế chủ nhân mời Vân Triệu đến đại điện.
Thần sắc thực nhạt, thực ổn, hoàn toàn không nhìn ra Lưu Nguyệt suy nghĩ cái gì.
Liếc nhau, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu lại trao đổi ánh mắt, kỳ quái, Lưu Nguyệt lại có thể sảng khoái đáp ứng như vậy, hơn nữa cũng không hỏi đến dị trạng trước khi nàng té xỉu.
Che giấu dao động sâu trong đáy mắt, hai người ghìm xuống sự khác thường trong lòng, đi theo Lưu Nguyệt đến đại điện.
Ánh dương nhàn nhạt phủ lên, kéo ra cái bóng thật dài đằng sau ba người.
Sắc trời rất nhanh tối xuống.
Mặt trăng thay thế mặt trời, treo cao cao giữa không trung, toả ra nguyệt quang bàng bạc.
“Huyết Liên Tử(sen máu).” Lúc ăn tối, Lưu Nguyệt nhìn chén Hồng Liên Tử đặt trước mặt mình, lạnh lùng mở miệng.
“Bổ dưỡng thân thể, đây là vì tốt cho ngươi, chính ta đã cố ý phân phó đầu bếp làm.” Vân Triệu cười đến sáng lạn tựa ánh mặt trời.
“Vậy sao?” Lưu Nguyệt lạnh nhạt liếc mắt nhìn bản mặt tươi cười sáng lạn của Vân Triệu một cái.
Đột nhiên đảo cổ tay, bưng lên bát Huyết Liên Tử kia, hơi run tay làm bộ sắp đánh đổ, đồng thời lạnh lùng nói: “Không cần.”
Vân Triệu vừa thấy lập tức không chút nghĩ ngợi duỗi tay ra cản lại nói:“Ngươi quá lãng phí.”
Trong chén chính là máu của Hiên Viên Triệt.
Cho dù không nhiều, nhưng chính là đổi bằng tính mệnh của người nọ, sao có thể để đổ đi như vậy.
Huống chi, suốt hai ngày nay Thu Ngân Ngạn Hổ đã đi tìm mọi vị đại phu.
Nhưng không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi tình trạng bây giờ, không ai có thể trị bệnh cho Lưu Nguyệt, cũng không ai có thể giúp được Hiên Viên Triệt.
Nước đàn hương và nha mật đặc chế của Minh Đảo cũng không phải là thứ bình thường, ăn uống những thứ chúng chế tác, hoàn toàn khỏi phải dùng độc. (bởi vì nó còn độc hơn cả độc)
Hơn nữa, Âu Dương Vu Phi lần này cũng lực bất tòng tâm, y không biết đám người từ Minh Đảo đến đã dùng nước đàn hương và nha mật như thế nào.
Tự nhiên sẽ không có bản lĩnh dám thử đi giải bệnh.
Hết thảy chỉ có thể dựa vào tinh huyết (máu gốc – a.k.a máu tuỷ sống) của Hiên Viên Triệt, sao có thể lãng phí, sao có thể vứt bỏ được.
Mắt lạnh nhìn Vân Triệu cản lại tay mình, Lưu Nguyệt nheo mắt: “Lãng phí? Một chén canh hạt sen mà thôi, tính là lãng phí cái gì, hay là nên nói rằng trong này có cái gì đó?”
Vừa dứt lời, Lưu Nguyệt đột nhiên nghiêng tay, bát canh hạt sen sắc đỏ kia liền bị Lưu Nguyệt úp tay đổ xuống đất.
Mà đôi mắt lạnh như băng lại gắt gao nhìn chằm chằm Vân Triệu cùng Âu Dương Vu Phi.
Màu đỏ tươi đẹp, đỏ tựa mã não.
“Lưu Nguyệt……” Thanh âm nghiêm khắc, sắc mặt Vân Triệu khẽ biến định đứng dậy đoạt lấy.
Nhưng còn chưa nhấc người lên, Âu Dương Vu Phi ở bên cạnh đột nhiên giẫm chân hắn, ngăn trở hắn đứng dậy; thế rồi y cười nhìn Lưu Nguyệt nói:“Không bồi bổ thì không bồi bổ, chỉ là một chén canh hạt sen lộc huyết thôi mà.”
Mũi chân truyền đến đau nhức đã lập tức nhắc nhở Vân Triệu, hắn rất bất cẩn để lộ chân tướng.
Tức khắc, sắc mặt Vân Triệu khẽ kìm nén lại, lắc đầu vãn hồi câu nói vừa mới lỡ lời: “Lộc huyết kia quả thật đáng tiếc; đây chính là máu hươu non thượng hạng a.”
Lưu Nguyệt lạnh lùng sớm đã bắt được biểu tình của hai người, sâu trong đáy mắt trở nên rung động, thế rồi thản nhiên hừ một tiếng, cầm chén ném lên trên bàn.
Vắng lặng trôi qua bữa cơm.
Không nhiều lời, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu chớp khoảnh khắc lúc không ai để ý mà cùng khẽ liếc nhìn nhau, đồng thời im lặng thở dài.
Màn đêm mông lung, không trung là một mảnh mờ mịt.
Từng cơn gió mát mẻ hiếm hoi nhè nhẹ lướt quanh, xua tan đi cái nóng bức của ban ngày, mang đến sự trong lành thanh lương.
Ngọn cây