
n lại càng không cần phải nói, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc, quản giáo nha hoàn phòng bếp cực kì nghiêm khắc, bình thường nếu không có sự cho phép của bà, các nàng không được đi lung tung trong phủ. Trong Vương phủ chú trọng đẳng cấp, nên ngay cả người hầu cũng có sự phân chia cấp bậc, bình thường chỉ có những nha hoàn tương đối có kinh nghiệm tại phòng bếp mới được sai khiến mang thức ăn đến tiền viện, thỉnh thoảng có khách đến phủ, phải cực kì bận rộn mới đến phiên các nàng, bởi vậy dẫu các nàng có lòng mến mộ cũng chỉ có thể ở hậu viện mà mơ tưởng hão huyền. Giữa lúc cả đám đang cau mày thở dài, Ấn Hoan ở dưới bóng cây lại đột nhiên mở mắt ra bởi nghe thấy tiếng bước chân, sau cánh cửa hướng đông, có ba người đang nhanh chóng tiến đến, mà rừng đào cách đó hơn sáu trượng về hướng tây, cũng có một người tới, hơn nữa, nghe tiếng bước chân thì là một nam tử.
Hôm nay thật là ngày tốt, phòng củi hẻo lánh này vậy mà lại kéo tới một đống người.
“Mấy người các ngươi, dám trốn ở chỗ này để lười biếng! Phòng bếp không còn việc để làm nữa sao?”
Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, Lôi đại nương trong miệng đám nha hoàn, bước ra từ cửa đông, thân người bà nhanh nhẹn, động tác gọn gàng, trong chốc lát đã đi tới con đường đá trước mặt hồ nước, gặp cả đám người xúm lại cạnh hồ mà tán chuyện, sắc mặt trở nên âm trầm.
“Đại, đại nương!” Đám nha hoàn không thể ngờ sẽ bị bắt gặp đang lười biếng, cả đám sợ tới mức mặt mày trắng bệch, đồng thời co rúm lại như ve sầu.
“Ta đã nghi ngờ sao phòng bếp lại có chuột, thì ra là do các ngươi lo tán dóc, không vệ sinh phòng bếp cho sạch sẽ mà trốn tới nơi này để lười biếng.” Lôi đại nương ưỡn ngực lớn tiếng mắng to.
Bọn nha hoàn thấy tình huống không tốt, lập tức thùng thùng thùng chạy đến, ngoan ngoãn đứng thành hàng trước mặt đại nương.
“Không, không phải chúng con lười biếng, từ sớm, đều đã làm xong công việc thuộc bổn phận của mình rồi.” Cho dù sợ hãi, nhưng có mấy nha hoàn phản ứng khá nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã bịa ra lời nói dối.
“Còn dám nói dối?” Lôi đại nương khôn khéo hơn người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người kia. “Nếu như các ngươi dọn dẹp sạch sẽ, thì làm sao nhà bếp lại có chuột xuất hiện?”
“Vương gia cao quý cỡ nào, không cần nói đến nhà bếp có chuột, chỉ cần thức ăn có một chút xíu không sạch sẽ, cũng đã là tội lớn, đừng nói chi là có chuột.”
Việc này nếu không nghiêm khắc trừng trị, những nha hoàn này sẽ vĩnh viễn không biết sợ! “Là thật, chúng con thật sự có mang chén bát, mâm đũa đi tẩy sửa sạch sẽ.” Một nha hoàn trong số đó ấp úng giải thích. “Mà ngay cả bàn ghế, tủ bát cũng cẩn thận lấy vải ẩm thấm dấm chua lau bên trong bên ngoài, tuyệt đối không chút nào sơ sẩy.” Một nha hoàn khác cũng nói.
“Đúng vậy, chúng con cũng không hiểu vì sao lại có chuột, A! Chắc là do hai tỉ muội mới tới lười biếng, không làm công việc đại nương dặn dò cho đàng hoàng, nên mới dẫn tới có chuột thì phải.”
Cúc nhi cầm đầu đám nha hoàn thông minh nhất, vừa suy nghĩ trong chốc lát, đã vội đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu người khác.
Mắt thấy đám nha hoàn ngươi một lời, ta một lời viện cớ, Lôi đại nương cũng không cố bắt tội, mà phất phất tay: “Đoàn Đoàn, Viên Viên, ra đây!”
“Dạ…!”
Cùng với hai âm thanh nhỏ nhát gan, có hai người hình dáng mượt mà, chậm chạp bước ra từ cửa đông, đó là hai tỉ muội, trông cả hai đều ngọt ngào, mặt mày ưa nhìn, kết hợp với da thịt trắng nõn thơm mềm, thoạt nhìn tựa như hai cái bánh bao nhỏ thơm ngon.
Đáng tiếc lúc này hai tỉ muội lại mang vẻ mặt đưa đám, đôi mắt to tròn khóc đến nỗi đỏ lựng.
Hai tỉ muội rụt rè đi tới sau lưng đại nương, mắt ngó đông ngó tây, không dám nhìn về phía đám người Cúc nhi. Hai tay nhỏ bé xoắn tới xoắn lui, gần như xoắn thành một cục luôn rồi.
“Cúc nhi nói hai ngươi lười biếng, có việc này không?” Lôi đại nương nghiêm mặt, đanh giọng chất vấn, quyết định thừa dịp tất cả đều có mặt ở đây mà hỏi cho ra lẽ.
“Không có không có, đại nương, chúng con không dám lười biếng.” Đoàn Đoàn sợ hãi, ra sức lắc đầu. Đôi mắt tròn xoe phảng phất lại trào ra nước mắt.
“Công việc ngài giao, thực sự chúng con đều làm hết.” Viên Viên cũng nghẹn ngào theo.
“Nếu không có lười biếng, vậy các ngươi nói xem tại sao phòng bếp lại có chuột?”
“Đó là tại vì ——” hai tỉ muội rất ăn ý, đồng thời mở miệng, cũng đồng thời ngậm miệng, đều không đủ can đảm nói ra sự thật.
“Phòng bếp không sạch sẽ mới có chuột, các ngươi nói xem Cúc nhi các nàng có làm tốt việc thuộc bổn phận của mình hay không?” “Cái này ……….” Hai tỉ muội ngập ngừng, hoàn toàn không biết có nên nói ra sự thật hay không.
Nếu nói thật, sau này hai người bọn họ chắc chắn sẽ bị mấy người nọ chỉnh đến chết đi sống lại, còn nếu như không nói thật, thì đổi lại sẽ bị đại nương trừng phạt, rốt cuộc họ nên làm cái gì bây giờ, ô ô ô…… …..
Hai cặp mắt vô cùng do dự, chần chừ dao động giữa Lôi đại nương và Cúc nhi. Mắt thấy cuối cùng sắp rơi xuống hướng Cúc nhi. Cúc nhi thông minh lại đánh đòn phủ đầu mà hét lớn lên.
“Đoàn Đoàn, Viên Viên, các người đừng có hãm hại chún