Polaroid
Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Tác giả: Hạ Kiều Ân

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323903

Bình chọn: 7.5.00/10/390 lượt.

ia, lúc này đang khảm trên mi tâm bạn tốt của hắn, chứ không phải bức tường đá sau lưng.

“Xem ra Duệ Vương gia rất tin tưởng nha hoàn này.” Đối với Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ngồi một bên hát đệm, Thượng Quan Khuynh Vân chỉ có thể nở nụ cười quái đản.

“Nàng không phải nha hoàn.”

“Ô?” Nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, hắn lập tức hiểu ra, nhếch đuôi mày lên. “Thì ra là như vậy, chẳng trách ‘người nọ’ lại phiền não như thế, xem ra ánh mắt Vương gia ‘đặc biệt’ tốt”.

“Long gia quá khen.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt làm sao không nghe ra ý tứ trêu chọc giấu trong lời nói của bạn tốt.

Ngoài mặt, bọn họ là bạn làm ăn, “trong quan trường” , quan hệ của bọn họ cũng không coi là cạn. Nhưng trên lập trường làm ăn, chuyến ra cửa này, là vì buôn bán, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện khác. Thu ngân phiếu trên bàn xong, hắn mới đưa câu chuyện trở về vấn đề chính.

“Khoản trang sức, châu báu đầu tiên, tại hạ kiểm tra không có sai sót, về phần trân châu và hương liệu còn dư, phải phiền Long gia rồi.”

“Duệ Vương gia quá lời, quan hệ hai chúng ta có thể nói như cá với nước, bất quá là hợp tác với nhau, sao lại nói đến làm phiền?” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt khẽ mỉm cười, không phản bác.

“Thời gian không còn sớm, tại hạ cũng không tiện tiếp tục làm phiền, phải từ biệt ở đây rồi.”

“Cũng tốt.” Thượng Quan Khuynh Vân không có nhiều lời giữ lại, vẫn lười biếng ngồi thoải mái trên ghế, tựa hồ không tính đứng dậy tiễn khách.

Ngược lại Ấn Hoan bên cạnh, ngay từ lúc Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đứng dậy, đã nhanh chóng cầm lấy áo choàng giắt trên bình phong, kéo cửa phòng, ra ngoài đứng đợi.

Mấy ngày nay Lâu Tây không có ở đây, vẫn là nàng đi theo bên cạnh chăm sóc hắn, trước kia không hiểu chuyện, hôm nay làm, lại đặc biệt thuận buồm xuôi gió.

Trong lúc vô tình, nàng đã từ từ dung nhập vào cuộc sống của hắn, quen với tính tình hắn, thói quen của hắn, yêu thích của hắn, khẩu vị của hắn, thậm chí mỗi một động tác, một ánh mắt của hắn đại biểu cho ý tứ gì, nàng luôn có thể dễ dàng hiểu ra. Vào lúc Hoàng Phủ Hạo Nguyệt muốn bước qua cửa ra khỏi sương phòng, Thượng Quan Khuynh Vân trong sương phòng chợt lên tiếng. “Duệ Vương gia.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không dừng bước, càng không có quay đầu lại, mà đi thẳng tới bên cạnh Ấn Hoan, rút áo choàng trong tay nàng ra, nhẹ nhàng phủ áo choàng vây quanh thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng.

Hành động bất thình lình của hắn khiến nàng có chút sửng sốt, đang muốn mở miệng hỏi, lại bị hắn đoạt lời trước. “Long gia còn có việc gì?” Vừa nói, hắn vừa thuận tay kéo dây tua rua màu xanh hai bên cổ áo, cẩn thận thắt một cái nơ xinh đẹp thay nàng.

Áo choàng đính lông chồn đen được may đo riêng cho hắn, khoác lên trên người của nàng, không những không buồn cười, ngược lại càng khiến nàng thêm nhỏ nhắn yêu kiều.

Hắn nhìn nàng một lát, sau đó bỗng nhiên thuận tay miết nhẹ lên đôi mày đang nhíu của nàng, nàng lại sửng sốt, trong thời gian ngắn cũng nói không ra sự chấn động trong lòng kia là gì, lại sâu sắc cảm nhận được sự dịu dàng và thương tiếc của hắn. Lông tơ bên trong áo choàng mềm mại, có sự ấm áp và mang hơi thở của hắn, tựa như bầu không khí đang vây quanh nàng, chuyện tiệc chọn vợ, tựa hồ đã trở nên không hề quan trọng, khiến nỗi buồn phiền uất nghẹn trong lòng, trong nháy mắt cũng tan thành mây khói.

Ấn Hoan không khỏi lại nở cười yếu ớt, nhưng bên cạnh đó, sự ngượng ngùng cũng khiến nàng vội vã đưa tay cởi áo choàng xuống, ai ngờ hắn ngăn cản nàng, lại cẩn thận nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng.

Mắt thấy hai người chàng chàng thiếp thiếp, cử chỉ thân mật, Thượng Quan Khuynh Vân đầu tiên là liếc mắt, sau đó mới cất tiếng trêu chọc: “Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì quan trọng, Long mỗ chỉ muốn hỏi một chút, nếu mà ‘người nọ’ biết được mình không những bị người ta lừa gạt, ngay cả chuyện mình khổ tâm an bày, cũng chỉ bị dùng để thu lợi, không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ?”

Nghe bạn tốt ý ở ngoài lời, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chỉ mỉm cười, chậm rãi xoay người.

“Chuyện này chỉ có trời biết, ta biết, huynh biết, nếu Long gia không nói, ‘hắn’ sao lại có phản ứng gì.” “Ai nha, không biết thì hiển nhiên là tốt hơn, nhưng mà không có thú vị gì hết.” Thượng Quan Khuynh Vân ngắm nghía hoa văn trên chén sứ, ánh mắt lóe lên dường như đang tính toán điều gì.

Vậy mà Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ôn hòa hiền lành cứ như người xuất gia chưa bao giờ sát sinh.

“Không thú vị vẫn tốt hơn so với phức tạp, Long gia làm ăn bận rộn, chỉ sợ sẽ không vui khi có rắc rối tới cửa.”

“Rắc rối?” Gã tò mò nháy mắt.

“Là rắc rối đếm không hết.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt thản nhiên đính chính, tuy không nói rõ ràng là rắc rối như thế nào, nhưng ánh mắt của hắn, lại khiến Thượng Quan Khuynh Vân biết điều không lên tiếng nữa.

Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Ấn Hoan, rời khỏi khách sạn mà chẳng thèm quay đầu lại. Đợi hai người đi xa, Thượng Quan Khuynh Vân mới hờn giận lẩm bẩm ra tiếng.

“Chậc! Vậy mà còn uy hiếp ngược lại ta? Nam nhân này vẫn âm trầm bá đạo như vậy, sao lại không có ai phát hiện