Old school Easter eggs.
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211485

Bình chọn: 7.5.00/10/1148 lượt.

uốn về nhà bây giờ hay là đi đâu đó chơi ?

Sau nhiều phút im lặng, Trác Phi Dương lên tiếng hỏi.

_Chủ tịch Trác, tối nay chủ tịch không phải làm việc sao ?

Thy Dung nhớ Trác Phi Dương lúc nào cũng bận rộn, công việc của hắn rất nhiều.

_Công việc tuy nhiều, nhưng không phải lúc nào tôi cũng dành toàn thời gian để làm việc. Tôi là con người nên cũng cần giải trí và nghỉ ngơi.

Thy Dung có cảm giác mình đang bị Trác Phi Dương mắng.

_Thế nào, cô có muốn đi đâu đó chơi không ?

_Nếu tối nay chủ tịch không bận, chủ tịch có thể đưa tôi đến một nơi được không ?

_Là nơi nào ?

Thy Dung nở một nụ cười, quay sang hỏi ướm thử.

_Sao chủ tịch không nhường lại tay lái cho tôi đi nhỉ ? Tôi biết đường như thế sẽ đến nơi đó nhanh hơn.

Trác Phi Dương nhìn nụ cười của Thy Dung. Hắn thấy mùa xuân thứ hai đang tìm về. Một nụ cười ấm áp và nhẹ nhàng cũng nở trên môi hắn.

Trác Phi Dương nhường tay lái cho Thy Dung.

Thy Dung đạp thắng xe, gạt cần đẩy, phóng vọt đi với tốc độ của một tay đua xe chuyên nghiệp.

Ngồi bên cạnh, Trác Phi Dương thở dài.

_ Thy Dung, cô có biết mình đang bị thương ở vai chưa khỏi không ? Cô không nên lái xe nhanh như thế, sẽ rất nguy hiểm cho cả tôi và cho cả cô.

Thy Dung giảm tốc độ, hối lỗi nói:

_Xin lỗi chủ tịch. Lâu quá rồi, tôi không được ngồi sau tay lái, nên không nén được phấn khích và xúc động.

Trác Phi Dương chỉ còn nước lắc đầu chịu thua tính cách có một không hai của Thy Dung. Nhiều khi hắn tự hỏi vì sao mình lại rung động và yêu một đứa trẻ con, chưa trưởng thành như Thy Dung ?

Thy Dung là một cô gái làm việc hết sức tùy hứng, không có một nguyên tắc nào cả, khác hẳn một người có tính thâm trầm, làm việc gì cũng cẩn thận, tính toán trước sau như hắn. Chẳng những thế, tuổi đời của cả hai lại cách nhau quá xa, Thy Dung mới có hơn 18 tuổi, còn hắn đã gần 50 rồi. Không xét đến những rào cản trên, hai người còn có họ hàng, xét về vai vế, Thy Dung phải gọi Trác Phi Dương là bác. Vấp phải nhiều rào cản như thế, liệu hai người có thể đến được với nhau ?

Thy Dung lái xe đưa Trác Phi Dương đến một vùng ngoại ô, quang cảnh xung quanh được thay bằng những ngôi nhà nằm yên bình trong bóng tối, cây cối um tùm, thấp thoáng xa xa là những đồi núi có những bóng cây đen thẫm.

Đến lưng chừng của một quả đồi khá cao, Thy Dung tắt máy xe, vui vẻ giục Trác Phi Dương.

_Chủ tịch Trác, đã đến nơi rồi. Chúng ta xuống xe thôi.

Trác Phi Dương xuống xe theo Thy Dung.

Thy Dung nắm lấy tay Trác Phi Dương, kéo hắn băng băng đi theo mình lên đến đỉnh đồi.

Trác Phi Dương nhìn quang cảnh xung quanh. Hắn nhận ra mình chưa từng đến nơi đây.

Quả đồi này chỉ có lưa thưa vài cây cối. Cỏ mọc um tùm, giữa lối đi được giải sỏi. Con đường gồ gề. Điều đặc biệt là khi đi đến đỉnh đồi có thể nhìn thấy mặt biển, có thể nhìn thấy hình ảnh của toàn thành phố.

Thy Dung sung sướng reo lên:

_Chủ tịch Trác, anh thấy thế nào, nơi này có đẹp không ?

Trác Phi Dương say đắm nhìn Thy Dung. Bất chợt, hắn kéo Thy Dung vào lòng, cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Thy Dung. Yêu Thy Dung, hắn đã tìm lại được những cảm giác vui vẻ, ấp ám và ngọt ngào mà hắn đã đánh mất. Hắn đã học được cách cười trở lại, học được cách quan tâm lo lắng và chăm sóc cho người khác.

Thy Dung khép mi lại, đón nhận nụ hôn của Trác Phi Dương.

Nụ hôn dứt, cả hai nhìn vào mắt nhau, trong đáy mắt có biết bao nhiêu điều muốn nói, tất cả ngôn ngữ đều được chuyển tải qua ánh mắt, nhịp đập trong trái tim cùng hòa quyện, mười đầu ngón tay lồng vào nhau. Vào giây phút này, cả hai đã nắm bắt được hạnh phúc và tình yêu của cuộc đời mình.

Trong bóng đêm mờ ảo, những con đom đóm chập chờn bay lượn chung quanh. Chúng đang thắp sáng cho tình yêu của Thy Dung và Trác Phi Dương.

Thy Dung ngồi dựa đầu vào vai Trác Phi Dương, cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh ban đêm. Gió thổi vu vi. Sợ Thy Dung lạnh, Trác Phi Dương cởi áo vét khoác lên vai Thy Dung, ôm gọn Thy Dung vào lòng.

Thời gian chầm chậm trôi, Thy Dung ngủ quên trong lòng Trác Phi Dương lúc nào không hay, khuôn mặt khi ngủ say trông an lành và thánh thiện.

Trác Phi Dương cả một đêm không ngủ. Hắn ngồi im một chỗ, tay vẫn ôm siết nhẹ lấy Thy Dung vào lòng.

Phía xa xa, bình minh đang dần lên, một mặt trời hồng mang theo những tia nắng đầu tiên đang xuất hiện.

Hơn năm giờ sáng, Hoài Thương giật mình thức giấc. Đưa tay gãi đầu, miệng chóp chép như trẻ con, khuôn mặt ngái ngủ, đôi mắt mông lung mở ra.

Hoài Thương chống tay xuống nệm, mắt nhắm mắt mở ngồi nhỏm dậy. Hai tay vươn lên cao, duỗi người cho đỡ mỏi.

_Em đã tỉnh ngủ rồi ?

Hoài Thương nghe thấy có tiếng cười trầm thấp bên cạnh.

Hoài Thương đột ngột ngưng hết các động tác, giống như vừa mới bị người khác hô bùa chú, giật mình, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.

Hình ảnh đầu tiên mà Hoài Thương nhìn thấy là nụ cười mang theo vẻ giễu cợt của Trần Hoàng Anh, hàm răng sáng bóng, khuôn mặt đẹp trai hoàn mĩ, đôi mắt phượng, hẹp và dài, mái tóc màu bạch kim.

Sau năm giây chìm trong trạng thái bàng hoàng không dám tin, một t