
Thần đã bắt đầu đến gần nữ sắc rồi sao? Này. . . . . . Cũng gọi là đến gần nữ sắc? Vấn đề không phải cái này, nếu như chủ tử biết cô làm hư việc, nhất định sẽ lột da các cô, nghĩ tới đây, trong lòng cô liền rùng mình một cái.
Chương 50 : Em nấu cơm, anh rửa chén
Khi Thẩm Dật Thần về đến nhà, người trong lòng anh đang nằm trên sofa phòng khách của tầng một biệt thự chính, quần ngủ màu xám tro bao xung quanh thân thể mềm mại hấp dẫn, lồi lõm rõ ràng, hai cánh tay trắng noãn cứ như vậy bại lộ trong không khí.
Mái tóc đèn tùy ý xõa, che hơn nửa khuôn mặt nhỏ bé lớn chừng bàn tay, môi đỏ mọng nũng nịu khẽ cong lên, hơi khép mở, dị thường hấp dẫn người, có thể vì giấc ngủ, khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng, đáng yêu cực kỳ.
TV đang mở, bên trong đang chiếu phim truyền hình, thanh âm không quá lớn.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Thẩm Dật Thần dị thường thỏa mãn hạnh phúc, cô gái nhỏ anh yêu say đắm không có vào giường ngủ, ngược lại ở phòng khách chờ anh về nhà, nghĩ tới đây, anh cảm thấy tràn đầy ấm áp, có cô làm bạn, tim anh không hề cô độc nữa.
Mặc dù rất vui vẻ có người chờ anh về nhà, nhưng bộ dáng cô làm anh đau lòng, ngủ trên ghế sa lon như vậy rớt xuống làm thế nào? Nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?
Thẩm Dật Thần cau mày, thoáng qua trong mắt đau lòng và không đồng ý.
Hắn nhẹ nhàng đi tới bên người Hồ Cẩn Huyên, nhu nhu vén mái tóc che kín khuôn mặt cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều và nụ cười yêu say đắm, sau đó nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại của cô, hướng tới phòng ngủ trên lầu.
“Ừ. . . . . .” Hồ Cẩn Huyên tựa hồ có cảm giác giống như con mèo nhỏ, đem đầu nhỏ hướng trong ngực anh cọ xát, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.
Thẩm Dật Thần nhìn động tác của cô, khóe miệng gợi lên nụ cười đẹp mắt, nhẹ nhàng cười, bảo bối của anh trên tâm lí vẫn còn lệ thuộc vào anh!
“Hả? Thân ái, anh đã về rồi! Em thế nào ngủ thiếp đi.” Hồ Cẩn Huyên mở cặp mắt mơ hồ, mang theo giọng nói ảo não khàn khàn hấp dẫn.
Lơ đãng ngửi thấy trên người Thẩm Dật Thần phát ra nhàn nhạt mùi là lạ, trong đôi mắt to xinh đẹp thoáng qua nghi ngờ, đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh, trên người ông xã nhà cô có mùi nước hoa phụ nữ, là loại cô chưa từng ngửi qua.
Phụ nữ? Cô tin tưởng bất cứ người nào trên thế giới đều có thể xảy ra, nhưng anh sẽ không, bởi vì cô không quên, trước khi gặp cô, anh không gần nữ sắc , người như vậy sao có thể xảy ra tình huống đó, huống chi anh sủng ái cô, người có mắt cũng nhìn ra được, vậy tại sao có mùi nước hoa?
Hồ Cẩn Huyên muốn từ trong ngực hắn anh, nàng từ phi trường về đã ngủ hai ba giờ, vốn định ở phòng khách chờ anh trở về , không nghĩ tới ngủ thiếp đi, gần đây cô trở nên tương đối thích ngủ rồi, xem ra phải tăng cường rèn luyện thân thể. Về phần trên người anh có mùi nước hoa, anh nghĩ lúc nói sẽ nói!
“Anh đánh thức em sao? Mệt mỏi tại sao không trở về phòng ngủ? Nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?” Thẩm Dật Thần nhẹ nhàng buông cô xuống, đổi thành ôm cả thân thể mềm mại của cô, trong giọng nói không khỏi lo lắng.
“Ha ha ha. . . . . Yên tâm, lần sau sẽ không như vậy, em đi chuẩn bị nước tắm.” Hồ Cẩn Huyên cười nói, sau đó tránh thoát cái ôm làm người ta trầm mê kia, bước nhanh tới phòng tắm, trong lòng nghĩ, nếu lần sau ở phòng khách chờ anh về, nhất định sẽ cầm theo chăn.
Thẩm Dật Thần nhìn bóng lưng xinh đẹp đi xa, lắc đầu một cái, cưng chiều cười, sau đó đi tới phòng thay quần áo.
Đừng tưởng rằng anh không biết cô đang suy nghĩ gì, thôi thôi, về sau anh cố gắng không ra ngoài là được.
Cô không nói tại sao không về phòng ngủ ngủ, anh cũng biết, còn nhớ rõ lần trước anh chỉ qua thư phòng xử lý một ít chuyện, cô vốn đang ngủ thế nhưng đã tỉnh, một câu ‘ không ôm anh, em không ngủ được ’, cho đến bây giờ in thật sâu trong lòng anh, anh biết, không có anh, cô ngủ không yên, nghĩ tới đây, trong lòng anh tràn đầy cảm động và thỏa mãn.
Hồ Cẩn Huyên hài lòng chuẩn bị nước tắm, xoay người ra ngoài, trùng hợp đụng vào một bộ ngực cường tráng, không biết từ lúc nào, Thẩm Dật Thần đã cầm trong tay bộ áo ngủ màu đen đứng ở nơi đó.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền đụng đau lỗ mũi, chỉ là anh khi nào thì đi đến sau lưng cô, thế nào cô lại không phát hiện, xem ra ở nhà, nhạy cảm cô đã giảm xuống.
“Cho anh nhìn một chút, có đụng đau hay không?” Thẩm Dật Thần một tay ôm eo nhỏ của cô, một tay êm ái nâng cằm cô đang chôn trong bộ ngực anh. Nhìn thấy mũi cô hoàn hảo không hao tổn gì, anh cưng chiều ngắt nó.
“Em không sao, anh tắm đi!” Hồ Cẩn Huyên đẩy anh tới bồn tắm, sau đó mỉm cười đi ra, làm những chuyện này cho anh, cô đặc biệt có cảm giác thành tựu, đây chính là việc một người vợ nên làm.
Hoàn hảo anh không giống như thường ngày, mặt dày mày dạn muốn cô giúp anh tắm, biết đại khái cô cũng mệt chết đi! Cho nên mới để cô ra ngoài ngủ, chỉ là hiện tại cô vẫn không thể ngủ trước, cô còn có việc.
Ước chừng nửa giờ sau, Thẩm Dật Thần một thân thư thái đi ra, nghi hoặc nhìn phòng ngủ rỗng tuếch, bảo bối của anh không có trên giường ngủ, cô đi nơi nào?
Thẩm Dật Thần vào phòn