
ó lại cọ xát trước ngực anh như con mèo nhỏ, tay của cô vô ý thức ôm hông của anh, nhất thời khiến anh cảm thấy trái tim hơi ngứa, giống như có con mèo nhỏ đang cào cào.
Không được! Hiện tại anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, vì hạnh phúc sau này, anh chỉ có thể đè nén tâm tình kích động, không ăn cô nữa, anh dịu dàng giúp cô đắp kín mền, lẳng lặng nhìn chăm chú cô mấy giây.
“Bảo bối, ngủ ngon!” Thẩm Dật Thần nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, cô giống như có cảm ứng nhếch miệng lên.
Ha ha ha. . . . Thẩm Dật Thần thấy biểu tình của cô, cười không ra tiếng, sau đó nhẹ nhàng đẩy tay nhỏ bé đang ôm hông của cô ra, nhẹ giọng đi ra phòng ngủ, đóng cửa.
Trong phòng khách của ‘phòng cho tổng thống’ to lớn, sớm đã có một người áo đen cung kính đứng ở nơi đó, chờ phân phó của anh.
Thẩm Dật Thần tùy ý khoác áo choàng tắm màu đen, rộng lùng thùng, có vẻ hết sức cuồng dã hấp dẫn, anh đi từ từ đến tủ rượu trong đại sảnh, lấy ra một chai rượu đỏ Chacircteauu-Mouton-Rothchild năm 1945, rất thuận tay mở nắp bình ra, rượu tinh khiết màu đỏ và thơm chạy dọc theo vách ly màu trắng, trong đại sảnh chỉ nghe thấy thanh âm rót rượu.
Người áo đen bên cạnh mặc dù mặt không đổi sắc, nhưng nội tâm lại giày vò vô cùng, chủ tử càng không nói lời nào, thì càng sâu không lường được, đây chẳng qua là yên tĩnh trước bão táp.
“Đã hai năm một tháng lẻ tám ngày.” thần sắc Thẩm Dật Thần không rõ, lên tiếng nói, sau đó bưng ly cao cổ lên đi tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, như Hoàng đế, chờ người khác quỳ lạy.
Người khác có lẽ không biết ý trong lời nói của anh, nhưng người áo đen nghe được lời anh, con ngươi âm thầm co rúc lại, trong mắt chợt lóe lên lo lắng.
“Nói với những lão già kia, chờ ngày chúng tôi du lịch trở về nước, hi vọng tất cả ám vệ bảo vệ phu nhân có thể ra mặt toàn bộ, hơn nữa còn thông qua khảo hạch.” giọng nói của Thẩm Dật Thần vừa chuyển, lạnh lẽo nói, từ từ thưởng thức rượu đỏ trong ly.
“Dạ!” Người áo đen cung kính nói, giờ phút này hắn thật hơi thấy sợ, bởi vì làm một sát thủ cấp hai không cho phép có chút nhân tố bất lợi.
Về phần mấy lão già mà chủ tử nói đại khái chính là các trưởng lão trong bang rồi, nghe thanh âm của chủ tử đã rất không vui vẻ, nếu như giờ phút này lại nói còn chưa huấn luyện tốt ám vệ, hắn thật không hoài nghi chủ tử lập tức lột da hắn, suy nghĩ một chút đã cảm thấy kinh khủng, lát nữa phải cung kính đi làm chuyện chủ tử phân phó, dù sao lời như vậy, người gánh chịu hậu quả cũng không phải là hắn.
“Còn phải đi thăm dò điều tra kẻ tên Âu Dương Thụy.” Thẩm Dật Thần dừng một chút, giọng nói không tỏ ý gì, anh tuyệt đối sẽ không cho phép có bất kỳ người uy hiếp anh tồn tại, bảo bối là của mình anh, người dám mơ ước cô, anh sẽ khiến bọn họ biết cái gì là hối hận sống trên thế giới này.
Ánh mắt mà Âu Dương Thụy nhìn bảo bối khiến cho anh rất ghen tỵ, điên cuồng ghen tỵ, biết cô tốt, nhưng bị người khác phát hiện ra, trong lòng của anh lại ê ẩm chát chát.
Thật bị cô nói trúng, anh chính là một thùng dấm, bất kỳ động vật giống đực nào đến gần cô đều làm cho tâm tình anh kích động, hận không thể lột da đối phương, nhưng anh đang tự nói với mình, anh là một người văn minh, phải làm chuyện văn minh.
“Dạ!” Người áo đen nghi ngờ người tên Âu Dương Thụy này đắc tội chủ tử thế nào, có nên nói cho trưởng lão trong bang biết, để cho bọn họ xử lý hay không.
“Đi xuống đi! Chuyện này bí mật tiến hành, mau sớm hoàn thành.” Thẩm Dật Thần phất phất tay, lạnh lẽo nói.
Chỉ để lại một chữ ‘vâng’, trlng nháy mắt người áo đen biến mất khỏi phòng, đêm tối khôi phục lại bình tĩnh lần nữa, Thẩm Dật Thần giấu đi sắc thái trong mắt, uống một hớp rượu đỏ rồi nhẹ giọng đi vào phòng ngủ.
Chương 43 : Nhu Tình độc cưng chiều
Thẩm Dật Thần nhẹ giọng đi vào phòng ngủ, ánh trăng sáng xuyên thấu rơi xuống cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng, tràn ngập mặt đất, anh có thể nhìn thấy rõ ràng trên giường lớn chứa đủ mười người có một bóng dáng nho nhỏ kẽ nhô lên. Khóe miệng anh khẽ nâng lên một độ cong đẹp mắt, trong lòng tràn đầy thỏa mãn hạnh phúc.
Bước nhẹ đến bên giường, Thẩm Dật Thần vén chăn lên, từ từ nằm xuống bên người Hồ Cẩn Huyên. Khi ngủ cô không hề phòng bị, chỉ thấy mái tóc đen che hơn nửa mặt,một vài sợi tóc còn tùy ý rơi vào trên gối đầu, một loại xốc xếch mỹ miều. Anh dịu dàng vươn tay vén tóc trên khuôn mặt nhỏ bé của cô, bởi vì ngủ mà trở nên hồng hồng, khuôn mặt nhỏ bé lập tức rõ ràng in trong mắt anh, nói không ra đáng yêu.
Không biết cô nằm mơ thấy gì, đôi môi đỏ mọng vểnh lên, theo hô hấp khẽ đóng mở, khiến anh miệng đắng lưỡi khô.
Động lòng không bằng hành động, Thẩm Dật Thần lập tức đến gần cô, dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ mọng. Cô quá ngọt ngào, anh không đành lòng buông tay, nhẹ nhàng mút thỏa thích, ý đồ lấy thêm càng nhiều ngọt ngào, vốn là nụ hôn nhẹ nhàng trong nháy mắt trở nên lửa nóng.
“Ừ. . . . . .” Hồ Cẩn Huyên trong mộng vô ý thức ngâm một tiếng, lè lưỡi liếm liếm thứ làm cô mê muội.
Thẩm Dật Thần cảm thấy cô vô ý thức đáp lại, nụ hôn sâu hơn, trong lòng cảm thán, thật là vật nhỏ