
linh hồn lẩn quẩn trên không trung, những người quỳ trên mặt đất, khóc rống người thân, khàn giọng khô phổi, trước kia là một sinh mệnh nho nhỏ, hôm nay là 17 mạng người, đây là chuyện rất nghiêm trọng, Hàn Trung Trí tự mình dẫn hai người con trai, ở đêm mưa đáng sợ, xuất hiện trước tòa cao ốc sụp đổ, nhìn Hàn Văn Hạo một mình, đang đứng trước người thân của nạn nhân, đưa hai tay, muốn đỡ một người phụ nữ trẻ tuổi, nhưng cô ta lại quỳ ở trong mưa, mặt ngó về phía tầng lầu bị sập, rồi liều mạng đào bới người chồng trong bùn, lớn tiếng khóc: “Anh ơi, anh trở lại a, em không muốn để cho anh đi làm công việc khổ cực như vậy, anh ơi —— Anh trở lại a —— Em và con đang chờ anh về nhà ——”
Hàn Văn Hạo đứng trong mưa, mặc cho nước mưa trút xuống, cùng hai người em trai đang đau lòng, nhìn người phụ nữ trẻ tuổi này, con trẻ mới vừa vặn ra đời một tháng, người chồng đã qua đời, tất cả dường như kết thúc quá sớm, giống như rơi vào vực sâu vạn trượng ——
“Đều tại ông! ! Đều tại các người là những gian thương, hại chồng tôi! !” Người phụ phát điên, liều mạng điên cuồng đánh trên người của Hàn Văn Hạo, vừa đánh vừa khóc lớn: “Ông trả chồng lại cho tôi, trả cha đứa bé cho tôi! ! Gian thương! !”
Hàn Văn Kiệt và Văn Vũ đau lòng cho anh trai, muốn tiến lên ngăn cản, Hàn Văn Hạo lại đưa hai tay, ngăn cản hai em trai tiến lên, hắn một mình lạnh lùng đứng tại chỗ, để mặc cho người phụ nữ này liều mạng đánh lên người, vết thương trên bả vai lại bắt đầu vỡ ra, đau đớn, làm cho hắn khổ sở cau mày, Nhậm Phong và Hứa Mặc nhìn bộ dáng hắn như vậy, biết vết thương vỡ ra, liền tiến lên, ngăn cản, kéo người phụ nữ lại.
“Ông sẽ chết không được tử tế! ! Loại người không có lương tâm như ông, cuối cùng có một ngày, ông trời nhất định sẽ muốn ông đền mạng! ! Tôi rủa ông cả đời đoạn tử tuyệt tôn! !” Người phụ nữ thất thanh gào khóc.
Hàn Văn Hạo nhăn mày, trong tròng mắt lộ ra một chút đau lòng! !
“Ông làm chuyện không có lương tâm này, có suy nghĩ đến con cái của ông một chút đi! Ông có vợ chứ? Ông không sợ báo ứng ở trên người bọn họ sao?” Người phụ nữ tức giận liều mạng muốn tiến lên kéo Hàn Văn Hạo, sụp đổ, gào thét! !
Hàn Văn Hạo nắm chặt quả đấm, không lên tiếng, để mặc cho nước mưa xẹt qua đôi mắt, chảy xuống.
” Ông sẽ chết không được tử tế! Tôi rủa người nhà họ Hàn của ông không được chết tử tế! !” Người phụ nữ lại gào khóc, tất cả người thân của nạn nhân cũng tức giận gào lên: “Người nhà họ Hàn các người, tất cả được không chết tử tế! !”
Hàn Trung Trí cùng ba đứa con trai, đứng trong mưa to, nghe lời nói đau lòng này, cũng cắn răng cố chịu đựng.
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo ở trong tiếng mưa to thê lương, chậm rãi mở miệng ——”Tất cả mọi chuyện —— Đều là lỗi của Hàn Văn Hạo tôi ——không liên quan đến người nhà họ Hàn ——”
“Anh cả ——” Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt đau lòng nhìn Hàn Văn Hạo.
Chúng ta tin tưởng ông trời có đức hiếu sinh, tin tưởng con người mới sinh ra, tâm tính thiện lương, tin tưởng gia đình, máu mủ tình thâm, tin tưởng vào tình yêu, tình bạn, tình thân, khi chúng ta chịu đựng tổn thương, người thương yêu nhất, chịu đựng tổn thương, muốn trả thù người kia, thủ đoạn tốt nhất, chính là tổn thương người hắn thương yêu ——
Hàn Văn Hạo ngồi ở phía sau xe, nhìn mưa trút bên ngoài cửa xe, lời của người phụ nữ kia gào khóc kêu to: Ông sẽ chết không được tử tế! ! Loại người không có lương tâm như ông, cuối cùng có một ngày, ông trời nhất định sẽ muốn ông đền mạng! ! Tôi rủa ông cả đời đoạn tử tuyệt tôn ! ! Hắn nghĩ tới những lời này, vết thương lại xé rách đau đớn, hắn khó khăn chạm đến vết thương nóng rát, sốt cao ập đến, vươn tay đè chặt vết thương, cúi đầu.
Chiếc Rolls-Royce chạy nhanh tới tòa nhà 100 tầng.
Hàn Văn Hạo không cần tài xế bung dù che mưa, muốn đi vào tòa nhà, lại nhìn thấy Hạ Tuyết che dù, vẫn mặc quần dài hôm nay, đứng trước cửa cao ốc, hai mắt trong suốt nhìn chằm chằm mình, hắn trầm mặc đi lên lầu, giống như không nhìn thấy gì, bấm mật mã thang máy, lại nhớ số 1217, ánh mắt hắn xẹt qua đau lòng, lập tức xóa bỏ mật mã, cài lại một lần nữa, chuẩn bị đi vào thang máy.
“Hàn Văn Hạo?” Hạ Tuyết lo lắng nhìn người đàn ông này toàn thân ướt đẫm, người giống như một ông vua, tối nay lại suy sụp, trong lòng của cô đau nhói.
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn cô gái này đứng bên ngoài thang máy, khuôn mặt tươi mát, sạch sẽ đứng ở trước mặt của mình, nhớ sáu năm trước, cô để tóc ngắn hoạt bát, nghĩ tới sáu năm sau, tự mình độc lập, thiện lương, cố gắng sống đến ngày hôm nay, ánh mắt hắn không khỏi nhu hòa, nhưng trong đầu lại lóe lên tiếng gào thê thảm của người phụ nữ kia: “Ông làm chuyện không có lương tâm này, có suy nghĩ đến con cái của ông một chút đi! Ông có vợ chứ? Ông không sợ báo ứng ở trên người bọn họ sao?”
Vết thương của hắn lại đau nhói, nhìn Hạ Tuyết, chậm rãi nói: “Cô nói đúng ——”
“À?” Hạ Tuyết che dù, vội vàng muốn bước đến gần hắn.
“Tôi là một người nguy hiểm! Đừng đến gần tôi, tương lai Hi Văn —— Cũng không cần họ Hàn ——” Hàn Văn Hạo sâu kín nói xong, liền nhấn vào nút thang máy, cửa thang máy khép lại, đe