
Maldives nghỉ phép. đây thật sự là duyên phận. Chẳng qua, xác suất gặp được Quan Tiểu Yến là cực kỳ nhỏ, hắn căn bản không dám nghĩ đến.
Nhưng mà chuyện có xác suất nhỏ bé có thể xem nhẹ, lại thật sự xảy ra với hắn và Quan Tiểu Yến. Một khắc này, Vương Khải cảm thấy trong lòng hắn có cái gì đó đang rục rịch. Hắn phát hiện, duyện phận thật sự là chuyện tuyệt không thể nói trước, lúc này đây, nếu hắn không cùng Quan Tiểu Yến phát sinh chuyện gì, thì thực xin lỗi kỳ duyên này.
Sau này Vương Khải thường xuyên cảm thán, nếu như lúc đầu ở Maldives lần đó, Quan Tiểu Yến đến căn nhà nổi của hắn, như vậy giữa bọn họ chắc không vướng mắc đến tận sau này đâu nhỉ? Cô sẽ giống như những người đàn bà trước kia của hắn, chơi đủ thì tan, từ này về sau tất cả đều như người qua đường.
Nhưng mà sự tình không hề đơn giản giống như Vương Khải kỳ vọng. Tuy nhiên Vương Khải cũng có thể càm nhận được, tình cảm giữa Quan Tiểu Yến và ông xã của cô cũng chẳng tốt đẹp lắm, nhưng cô lại không tiếp nhận hắn. Hắn không thể không thừa nhận, cô và hắn không phải cùng một loại người. Vương Khải cũng không phải loại người thích dây dưa quấn chặt lấy người ta, không làm tình nhân thì làm bạn bè cũng không đến nỗi tồi.
CHươNG 46: PHIêN NGOạI VươNG KHảI (2)
Ít nhất Quan Tiểu Yến là một cô gái đáng yêu, lúc rảnh rỗi sau này có thể trêu chọc cô một chút, cũng đủ để xả hơi.
Sau khi thuê Quan Tiểu Yến, Vương Khải luôn tự nói với chính mình, nguyên nhân hắn thuê cô là, hắn tin tưởng rằng cô là một người làm việc rất cẩn thận, cô có thể đảm nhiệm công việc của mình. Chỉ đơn giản như vậy.
Vương Khải cũng không phát hiện rằng, từ giây phút này, tình cảm của hắn dành cho Quan Tiểu Yến, có lẽ đã trượt khỏi quỹ đạo bình thường.
Đôi khi đùa giỡn sẽ phải trả giá rất nhiều, chẳng hạn như thời gian, chẳng hạn như tiền bạc, lại chẳng hạn như, tình cảm. Sự hiểu biết của Vương Khải đối với đàn ông và phụ nữ, chỉ dừng lại ở cấp độ hormone, bởi vậy cũng không kịp thời phát hiện, ánh mắt của mình dừng lại trên người Quan Tiểu Yến, ngày càng nhiều.
Cho đến một lần, Quan Tiểu Yến sau khi nhìn thấy Vu Tử Phi xong, sắc mặt trở nên cực tồi tệ, Vương Khải thấy Quan Tiểu Yến như vậy, trái tim như co thắt lại.
Muốn bảo vệ Quan Tiểu Yến, muốn chọc cho cô cười, muốn ăn món ăn cô làm, muốn… có được cô.
Vương Khải bị những ý niệm trong đầu này làm cho tâm phiền ý loạn.
Nhưng mà cô là của người khác, trên cổ cô có dấu răng của Giang Ly (kỳ thật không phải), cô nép trong lòng của Giang Ly mặc cho anh ta hôn môi, cô ở vũ hội hóa trang, cũng không thèm quay đầu lại mà lôi kéo Giang Ly rời đi.
Giang Ly Giang Ly… Giang Ly tựa như một câu ma chú, khiến cho Vương Khải đau đầu nhức óc.
Nhưng mà Vương Khải đối với tỉnh cảm giữa Quan Tiểu Yến và Giang Ly vẫn tồn tại nghi vấn, dù sao, ngày đầu tiên bọn họ kết hôn, cô cả đêm đều online nói chuyện phiếm với hắn.
Tin tốt là do Tiết Vân Phong mang đến. Tuy rằng Tiết Vân Phong không có nói rõ người đàn ông bị hắn “quyến rũ” kia là ai, nhưng mà suy nghĩ một chút, mấy ngày này đều thấy Quan Tiểu Yến cùng với Tiết Vân Phong qua lại với nhau mật thiết, Vương Khải cũng đoán được vài phần.
Chụp mũ Quan Tiểu Yến mấy câu, quả nhiên.
Giang Ly lại là gay !
Vương Khải mừng như điên, hắn cảm thấy bản thân nên hành động rồi.
CHươNG 47: TôI Bị PHI Lễ
Xe taxi dừng lại dưới nhà tôi. Tôi mở cửa xe, loạng chà loạng choạng xuống xe. Thiện tai, giả say cả một đoạn đường, bà đây cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi.
Vương Khải đã bắt kịp, hắn một tay đỡ lấy bờ vai của tôi, một tay kéo lấy cánh tay của tôi, kéo tôi vào trong lồng ngực của hắn, nói: “Tôi đưa cô lên.”
Tôi thử né tránh hắn, nhưng mà vô luận có trốn tránh thế nào, hắn luôn túm được tôi, lực đạo cũng không mạnh, tôi thật sự trốn không thoát. Vì vậy, tôi nản chí, mặc kệ hắn dìu —- kỳ thật là giống xách hơn — lên lầu.
Chúng tôi đứng trước cửa nhà tôi, Vương Khải một tay dìu tôi, một tay nhấn chuông cửa. Tôi định nói tôi có chìa khóa, nhưng là tôi đang là một con ma men, đương nhiên không thể làm chuyện tỉnh táo như vậy được, vậy nên tôi đành híp mắt không nói cái gì. Đợi cho Vương Khải bấm chuông cả nửa ngày, vẫn không thấy có ai đáp lại, tôi bèn gào to, dùng sức đập đập lên cánh cửa, hô lớn: “Giang Ly, mở cửa cho bà đây!” Cho dù là giả say, thì vẫn cứ là say, Giang Ly chắc không dám làm gì với một con ma men đâu. Chẳng qua còn phải làm thế này nữa, tôi không khỏi có chút bực tức trong lòng, bà đây phải giả say đến khi nào nữa đây !
Trong nhà không có ai trả lời, xem ra Giang Ly thực sự không có ở nhà. Vương Khải cúi đầu nhìn về phía tôi, hỏi: “Tiểu Yến Yến, cô có chìa khóa chứ ?”
Tôi cười cười ngu ngốc nhìn hắn như thường, sau đó lấy chìa khóa ra.
Vẻ tươi cười trên mặt Vương Khải rất kỳ quái, không biết là đang tức giận hay là đang nén cười. Hắn nhận lấy chìa khòa, mở cửa, sau đó dìu tôi vào phòng khách.
Vương Khải đặt tôi lên trên ghế, tự mình ngồi xuống bên cạnh tôi.
Nội tâm của tôi trầm xuống, mặt không đổi sắc đá đá chân của hắn, nhìn hắn cười khà khà, nói: “Anh t