Teya Salat
Vợ ơi là vợ!

Vợ ơi là vợ!

Tác giả: Lạc Hồng Bảo (Hồng Linh)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329633

Bình chọn: 9.5.00/10/963 lượt.

ồn không khí mát lạnh, ngoài ra không còn một đồ vật ngoại cảnh nào hoạt động.

Lạc Trung ngồi im lìm, anh còn không thể cất mắt nhìn Phi Hàm, anh hồi hộp, lo lắng và rung cảm mãnh liệt, dường như con tim bướng bỉnh dồn dập đập như chứng minh cho một ai đó thấy sự tồn tại bất biến. Suốt hai bảy năm qua anh không hề có cảm giác bồn chồn đến nhường này, vừa muốn thời gian trôi nhanh để tìm về chính bản thân, lại vừa muốn những hạt cát mắc kẹt trong chiếc đồng hồ nhỏ khi đã đánh lỡ một nhịp đập. Trái lại Phi Hàm dựa mình trên đi văng, hơi thở đều đều chức năng duy trì sự sống, cô chứng kiến trạng thái của những người đàn ông như thế đã nhiều, có điều anh chàng này mang một nét kì lạ khó đoán, nhìn anh ta ăn mặc khá thời thượng, bụi bặm mà tâm can nhát cáy. Cô có phải là cọp ăn thịt người đâu.

– Anh có biết số tiền một tiếng thuê tôi là bao nhiêu không?

– Hả? – Lạc Trung giật mình – Cô nói gì vậy…?

– Ý tôi là anh cứ im lặng như thế thì tôi nên đi để giữ lại tiền cho anh!

– Không… Tôi …rất… giàu!

– Ôi trời ơi ông tướng, ông nói cái gì vậy, có đời nào lại nói mình giàu với người ta! Lại còn không biết xưng hô gì hết! – Vũ Gia Minh phê bình, bộ dạng thập thò ngoài cửa. Khả Vy bị cả thân hình anh che khuất.

– Anh Trung nói thế thì có gì sai đâu, chẳng phải mấy cô gái này đều ham tiền hết cả ư, thật là… ! – Khả Vy nói chen – Nhìn cô ta có gì đâu mà!

– Cộp! – Vũ Gia Minh cốc đầu cô một cái, cô cứ đứng thẳng người lên cùng với đôi giày cao gót và búi tóc cao như thế thì ai nhìn thấy gì – Cô đã đẹp như người ta chưa mà ghen tỵ ! Đúng là đàn bà!

– Cái gì ? Tôi vẫn còn là con gái chứ bộ! – Khả Vy thanh minh.

– Ừ, đã từng…! – Vũ Gia Minh cười đểu, mấy chị em sau khi lấy chồng vẫn hay thích nói nhảm.

– Ai bảo thế ? Khả Vy này chẳng có ràng buộc nào với cái tên Lạc Thiên đó đâu !

– Suỵt! Cô nói nhỏ xem nào!

– Cô… uống … nước! Hôm nay trời nóng quá ha! – Lạc Trung toát rã mồ hôi, mặt nóng bừng, anh uống một ngụm nước lớn.

– Trong phòng nhiệt độ hai lăm mà! Có lẽ anh bị sốt rồi! – Phi Hàm nói nửa đùa nửa châm biếm.

– Không… sức khỏe của tôi tốt mà!

– Chúa ơi, cái hắn này ngu ngốc quá mức, nàng đã ngỏ lời mà không hiểu ! – Vũ Gia Minh phát bực với cách ăn nói của người anh em.

– Ngỏ lời gì chứ? Nhìn cô ta đáng ghét thật! May mà hắn không ở đây! – Khả Vy xoay mình liên tục, hơi thở của Vũ Gia Minh phả trên mái tóc cô mang một cảm giác ấm áp lạ kì.

Phân tích câu nói của cả hai, hắn của Vũ Gia Minh là Lạc Trung, nhưng hắn của Khả Vy thì là người khác, may hắn không ở đây là bởi cô sợ vẻ đẹp của cô nàng sẽ làm dao động con tim của “hắn” như Lạc Trung đang bị thôi miên đây.

*

Vẫn lâu la trong tiệm ăn nhanh, “Lạc Trung” tiếp tục bêu xấu tính cách của Lạc Trung, anh ngỏ lời trước:

– Này cô, chúng ta đi bar đê! – Con Cáo ở nhà vốn không thích hình ảnh anh chăng hoa bên ngoài, không lí gì con nhỏ này lại kết. Nhìn con nhỏ có vẻ ngoan ngõan, ắt sẽ không hài lòng khi mình ăn chơi quá đà, rồi sẽ tìm cách rút lui.

– Dạ!

– Để xem nào, đã đi chơi phải vào câu lạc bộ nào rộng lớn mới đã! – Lạc Thiên nghĩ ngay tới quán Gia Gia mới khai trương không lâu, bây giờ là chiều, mấy khi đám thanh niên bạn anh tụ tập vào thời gian này, do đó không lo lắm việc bị phát hiện.

*

Lạc Trung nhận được một tin nhắn, anh định không xem nhưng tin nhắn cứ lườm lượp gửi đến, bắt buộc anh phải coi. Thì ra là Vũ Gia Minh, anh gửi tin nhắn để “dạy” học trò.

– Tôi… có lẽ bị câm nặng bởi em mất rồi!

Vũ Gia Minh chỉ còn nước ôm mặt, nắm chặt chiếc di động như muốn bóp vụn. Vừa rồi Phi Hàm nói là anh ta bị sốt, thì phải biết cách đối ứng là cảm nắng, thế mà ông tướng lại dịch thành…

Khả Vy nghe thấy cười rúc rích càng làm Gia Minh điên hơn, anh bịt miệng cô cho yên lặng.

– Anh vẫn nói được đấy thôi! – Phi Hàm hẳn đoán ra có người đứng ở ngoài chỉ điểm.

– À à, ý tôi là…

– Là gì? – hơn nữa Phi Hàm còn đoán được nội dung tin nhắn của chiếc điện thoại trong tay Lạc Trung, nhưng cô cứ hỏi.

– … – Lạc Trung lúng túng, anh không thể dịch nổi.

Thấy vậy Vũ Gia Minh đành đổi chủ đề giúp, không biết ai mới là người đang chinh phục người đẹp đây.

– Tôi… có thể mời… em một điệu nhảy được không?

– Lần này anh chắc là đã dịch đúng chứ? – Phi Hàm nói để lộ nét duyên dáng.

– Không, chính xác! – Lạc Trung đúng là quá thật thà.

– Vậy thì xuống sảnh lớn! Tôi không thích không khí trong phòng này! – Phi Hàm chủ động mở cửa.

Vũ Gia Minh vội vã khuân Khả Vy nấp lẹ vào một góc khuất, nói là khuân bởi anh không để cô đi bằng chân, tiếng giày cao gót sẽ tạo tiếng động, cánh tay phải anh ôm trọn lấy vòng eo cô mà bê đi. Không nói quá nhưng một khi đã có quân sư là Vũ Gia Minh rồi thì khả năng thành công của Lạc Trung rất lớn, anh rất nhiệt tình giúp đỡ bạn bè trong chuyện tình cảm.

– Nhanh lên, đi xuống! – Vũ Gia Minh kéo Khả Vy đi theo, quyết tâm vào vụ này phải biết.

Việc chọn bài nhạc dance toàn quyền do Vũ Gia Minh sắp đặt, một bản cổ điển, đồng thời thay đổi không khí của sàn nhảy luôn.

Khả Vy đứng bên cạnh, lé