
Vợ ơi là vợ!
Tác giả: Lạc Hồng Bảo (Hồng Linh)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327384
Bình chọn: 9.00/10/738 lượt.
ười đang nói chuyện gì đó ? Nghĩ ra cách giúp Lạc Thiên chưa ? Gia Minh, anh có thể gọi điện hỏi thăm được không ?
– Hỏi thăm là cái gì ? Tôi không hiểu từ đó ! Gọi cho họ lúc này càng làm rối hơn thôi. Mai tôi đến bàn trực tiếp.
– Đừng gắt lên ! Anh có khát không, uống nước nhé !
– Đừng có nịnh nọt ! – Gia Minh càng thêm bực hơn, chưa bao giờ cô mang nước đến cho anh vô mục đích.
– Khả Vy, vừa rồi em có bị hắt xì hơi hai cái không ?
Nếu có thì người nào đó đang nghĩ đến em đấy ! – Triệu Đông Kỳ bật cười, phá tan căng thẳng.
– Sao nãy tôi thấy cậu nói con nhỏ này là em ? – Gia Minh bắt ý vội chuyển chủ đề.
– À, ngày xưa cha mẹ tôi và cha mẹ Khả Vy đều làm nghề khai thác khoáng sản thuê, chúng tôi sống như một bộ lạc người nghèo đói, chung lều bạt, mái tranh. Mãi sau này khi tìm hiểu kĩ về lai lịch Khả Vy tôi mới biết đã từng sống dưới cùng khoảng trời bé nhỏ. Nếu tôi nhớ không lầm thì Khả Vy là đứa quấy nhiều nhất trong mấy đứa út ít, khi ấy tôi bảy tuổi, phải trông cả đám chúng nó. Tôi hay nhét khăn mặt khô vào miệng nó vì gào rất thảm. Con bé đen xì như chuột chũi ấy – Triệu Đông Kỳ chèn thêm chi tiết quấy khóc nhiều, còn lại đều chân thật, anh đã chăm sóc cô những tháng đầu đời, dựa vào nhau để tồn tại, để cha mẹ chút bớt gánh lo.
– Ngay từ đầu gặp anh em đã thấy rất gần gũi rồi ! – mắt cô gợn nước.
– Có thật không ? Hồi ấy em mặc cái váy chóe lòe lọe và rất hung hăng đó !
– Tại em vừa làm hỏng xe của Lạc Thiên ! – Khả Vy híp mắt cười, ở bên Triệu Đông Kỳ và Gia Minh cô thấy thoải mái vô cùng nhưng có những gò bó tuyệt vời mà con người sẵn sàng đánh đổi thì duy nhất một người mang tới.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng lọt qua khe cửa, Khả Vy trở mình, không biết trăng có chiếu tỏ khung cửa sổ ấy. Cô thao thức, hai bên gối ướt đẫm. Anh dù ruồng bỏ, khinh bỉ, hận cô, sao đôi mắt vẫn mải miết theo đuổi trong từng giấc mơ, khiến cô quằn quại, khôn nguôi.
Hét lên rằng « Anh yêu em » khi được làm bố, đặt môi hôn khi chúng ta đứng dưới vòm nhà thờ, nói « Người của tôi đấy ! » trước tên gác cổng vũ trường đô to để em theo vào, « Vy Vy kén ăn lắm, cô ấy không thích ăn hạt sen đâu! », anh cướp đồ ăn của em,… bằng cách nào em tống khứ mình ra khỏi nhung nhớ được hả anh ? Em xin lỗi, em vẫn yêu anh nhiều lắm, nhưng mình đã lạc nhau xa quá rồi.
Khả Vy bật dậy, hai ống mũi tắc nghẹt, cô ra ngoài ban công. Những giọt sương đêm lạnh buốt.
…
Gia Minh đứng ngay sau cô.
– Tôi hỏi một câu thôi nhé, phải trả lời chân thật.
– Huh ? – ngó quanh, cô điềm tĩnh trở lại – Trước anh tôi không cảm thấy mặc cảm một chút nào, cớ gì dối chứ. Anh nói đi !
– … Gặp tôi trước, em sẽ thích tôi… ? – Gia Minh nhìn thẳng vào mắt Khả Vy, anh không dùng bộ phận giả sử trong câu, thứ anh muốn chỉ là câu trả lời.
– … – Khả Vy hoang mang hơn là ngạc nhiên vì thái độ nghiêm túc của anh.
– Tôi thích em đấy !
Cơn gió hắt hiu rung rinh cành lá, chậu hoa quỳnh góc ban công, giờ này hoa quỳnh đã tàn.
– Anh… Gia Minh… tôi có chồng rồi mà !
Hoa đêm mai lại nở, nhưng anh chỉ có đêm nay thôi.
– Tôi có đòi hỏi gì từ em đâu ! Trả lời đi !
– Anh đã rất tốt với tôi, luôn ở bên tôi những lúc tôi cần, anh làm tôi cười nhiều, tôi rất vui nhưng tôi… anh biết đấy, tôi đã lập gia đình.
Hơi thở bị kìm lại và hắt ra nghe rõ, nhịp lỡ làng.
– Thôi vậy, coi như nãy giờ Vũ Gia Minh bị mộng du, đừng mông lung cho nặng đầu ! Ngủ đi ! – Anh úp lưng về phía trăng.
– Khoan đã,… thực ra không phải gặp ai trước, có những lúc tôi cũng nghĩ đến anh…
Còn một nụ hoa quỳnh chưa đủ ngày để nở.
– Anh… không xấu tính như Lạc Thiên, chín chắn, có cố chấp mà lại nhường nhịn… Ở bên anh… tôi cũng từng dao động,… thì… – Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt Khả Vy tới nhân ảnh của anh, cô đẹp nhất trong anh là lúc này – tôi cũng thích anh, nhưng chỉ là thích thôi, nhỉnh hơn bạn bè một chút ấy – Cô duỗi ngón trỏ và ngón cái song song, cách nhau nửa xentimet, những ngón còn lại nắm chặt – gặp anh nhiều hơn tôi đã… – cô cũng không nhắc tới mệnh đề quan hệ nếu-thì, có điều nói trong thời quá khứ.
– Xì top ! Hiểu rồi, mai đừng cho tôi ăn rau muống nữa ! Ngủ ngon !
Anh để lộ lúm đồng tiền, chống tay ngáp, đổ người xuống sàn, gác chân lên Triệu Đông Kỳ, nhắm mắt.
*
Ánh trăng bị mây che lấp một lát rồi lại tỏ, Lạc Thiên trăn trở, anh lôi điếu thuốc ra, không có ý định châm lửa.
Đôi mắt nhìn lần cuối ấy khiến anh không tài nào ngừng nghĩ về. Anh đã giáng quả tạ nặng ngàn tấn vào màng nhĩ cô, nhất thời không nghĩ đến hậu quả của câu nói. Anh nhớ cô lắm, khao khát cháy bỏng những thứ không thuộc về mình. Thật là ngớ ngẩn khi anh muốn mình bị giam trong nhà tù, khi ấy cô sẽ đến thăm ư…
Yêu là phải biết chấp nhận, khoan dung trước những khiếm khuyết và vết dơ quá khứ của nhau. Đạt độ lượng tới nhường vậy hãng nói từ yêu, anh đủ khả năng chưa ?, thế mà đã quá quắt phỉ báng cô. Giờ anh muốn làm ngơ tất cả, chỉ cần cô quay trở về thôi, anh sẽ vẫn chờ bước chân chậm rãi đi cầu thang, mong mỏi được nghe tiếng bé con đạp, chuẩn bị quần áo, đồ chơi cho