
Vợ ơi là vợ!
Tác giả: Lạc Hồng Bảo (Hồng Linh)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327533
Bình chọn: 7.00/10/753 lượt.
gặp và nói một số thứ, em nghĩ là anh và Khả Vy đang gặp rắc rối !
– … – Lạc Thiên ném cặp sang bên, gỡ mãi không được cà vạt, anh tức mình chui nó ra khỏi đầu. Dấu ba chấm phức tạp hơn từ rắc rối.
– Cô ấy muốn nhờ em giải thích rõ cho anh Hùng, và em thấy mình cũng cần giúp anh và Khả Vy. – Nhược Lam nhặt cà vạt và xếp cặp lên giá.
– Em quan tâm đến chuyện của anh hơi nhiều rồi đấy ! – Lạc Thiên gặp khó khăn với chiếc cúc ở cổ tay, anh giật mạnh ra thay vì nhờ vả.
– Anh nói như vậy nghe được sao ? Cứ cho như một cô em gái không có quyền can dự, nhưng người yêu cũ thì được chứ ? Em mong anh được hạnh phúc ! – Nhược Lam không để anh át giọng.
– … Còn em ? Em đã lo xong thân mình chưa ? Em cũng đang bị xỏ đấy thôi ! Lại còn chuyện gia đình, ngay cả tới thăm mộ cha em cũng không, em nói mình không dám trách móc người trên mà vô lễ như thế à !? – Lạc Thiên không thích để người khác biết mình đang tổn thương, anh muốn tự vực dậy.
– Đối với em, ơn nuôi dưỡng xứng đáng làm cha hơn người sinh ra. – Cô không chớp mắt lấy một lần khi nói từ tận đáy lòng – … Cha anh có quyền gọi em là con ư ? Ông ấy mang nặng đẻ đau em hay cuống quýt lo lắng khi em chào đời, nắn chữ cho em, dạy em tập đọc, dạy bảo em ? Không gì cả, ông ấy làm được gì cho em chứ ! Em chỉ có một người cha thôi.
– Nhưng cha mới là người sinh ra em ! – Anh quát lên.
– Thì sao ? Người mang lại hạnh phúc cho mẹ con em là cha Trịnh. Anh nói đến tình thương, anh nói rằng cha anh thương em nhiều lắm, muốn em làm con dâu ư ? Đó là ích kỉ, ông có nghĩ cho cha em không ? Độc ác ! Đối với em và mẹ chỉ có mỗi cha thôi.
– Em… biết được Trịnh phu nhân ư ? – Anh hạ giọng, ngữ điệu thành khẩn được biết.
– Em biết, ngay từ tên gọi, Trịnh phu nhân, những việc mẹ làm đều hết mình cho gia đình. Mẹ sinh ra em vì mong muốn nhà có trẻ con, có nơi nương tựa lúc tuổi già, em tồn tại để làm cha hạnh phúc, dù không phải con ruột nhưng em vẫn là con của ông !
– … Liệu con anh có nghĩ được như em không ? – câu hỏi gấp gáp vừa sợ Nhược Lam nghe thấy rõ lại kéo dài để cô giúp anh trả lời.
– Anh nói gì thế ? Con anh… không phải con đẻ của anh ? Chuyện ở nhà nghỉ anh và Dương Mẫn bị anh Hùng và Khả Vy hiểu sai chứ đâu liên quan gì đến…???
– Những thứ Dương Mẫn kể cho em đó, xảy ra y hệt tại ngày cưới của anh ! – Lạc Thiên lấy hết bình tĩnh để nói. Anh nhìn thẳng vào tấm ảnh cưới treo bành chướng trước gian phòng.
– Khả Vy làm thế để làm gì chứ ? – sau khi nghe thêm một vài điều nữa, Nhược Lam cất tiếng.
– Cô ta muốn tìm một người cha cho con mình chăng ? Tìm được anh thì tốt quá rồi còn gì ! – Lạc Thiên cười nhạt, nụ cười méo mó đến khổ sở.
– Không đúng ! Khả Vy sẽ không làm thế, em tin cô ấy không gạt anh đâu.
– Tin ? Anh về đây đợi chờ bằng cái lòng tin trong lồng ngực – Anh chĩa ngón trỏ vào tim mình, – kể cả khi đuổi cô ta đi, cô ta có thèm nói với anh lời nào ? Định sẽ che giấu đến khi nào nữa, hay cô ta muốn anh rước về ? – cánh tay vung lên chỉ ra cổng.
– Nếu là cô ấy em cũng chẳng có ai để giãi bày !
Câu nói này của Nhược Lam khiến Lạc Thiên có chút tỉnh ngộ.
– Cái ngày em dặn dò cô ấy thay em thương yêu anh, em cảm giác cô ấy có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể. Có lẽ vì cô ấy không có người bạn nào đủ khả năng giúp đỡ ?
– Không là anh ư ? – Lạc Thiên thả lỏng đầu ngón tay.
– Bởi vì anh đã không nói ra những nghi ngờ trước cô ấy !
Vấn đề là cả hai đều lo sợ sẽ làm tổn thương người kia nếu lỡ nói ra. Họ sợ vết trầy xước của con tim sẽ không lành lại, mà tự mình pha chế độc dược kì cọ tim mình. Để rồi từ những xước sát tí hon, tróc vẩy, loang rộng, lở loét và ăn mòn.
Một lần nói ra, họ sẽ hiểu nhau hơn, nửa kia là thuốc kháng sinh đặc hiệu, chữa lành trái tim như chưa hề rạn nứt. Tại họ nhút nhát quá, nghĩ rằng im lặng là giải pháp nên nỗi đau đè nén, xô đẩy nhau, trở thành kháng thuốc mất rồi.
– Nhỡ nói ra sẽ làm cô ấy tổn thương ? – Cuối cùng thì anh cũng chịu thừa nhận.
– Vậy anh mong nhận được lí do của người ta ? Em sẽ đi tìm Trần Hùng để nói về việc Dương Mẫn, nếu anh muốn em có thể hỏi chỗ của chị dâu !
*
Chiếc xe đi với tốc độ tối đa cho phép, chặng đường không dài nhưng thời gian như lề dề chậm rãi.
– Khả Vy, cô hẹn gặp Triệu Đông Kỳ trước cửa nhà mình có lí do gì vậy ? Mọi chuyện sẽ được giải quyết ? Anh ta có liên quan gì trong việc này ? Cả Trần Hùng nữa, cậu muốn nghe lời xác minh ? – Gia Minh cảm thấy thoải mái thay cho những người bạn.
– Nhược Lam gọi tôi đến, vì nể cô ấy nên tôi
– Thôi đi, cậu cần biết sự thật quá đi chứ. Gia Minh liếc qua Khả Vy, trông cô ôm đầy mâu thuẫn.
Ba người xuống xe, vừa hay Dương Mẫn được Nhược Lam mở cửa. Trần Hùng không nói một lời nào hết, cậu thọc tay túi quần.
– Giải quyết tất tần tật cho xong xuôi đi thôi ! – Gia Minh đẩy Khả Vy vào trong.
Lạc Thiên đứng từ hiên, đồng tử anh giãn ra. Sáu ngày không gặp mà cô gầy đi quá nhiều, bé con không phát triển thêm. Chiếc nhẫn ngón áp út như rộng ra so với tay cô. Mái tóc chải vào nếp gọn gàng, kẹp tăm giữ những sợi tóc