
Vợ ơi là vợ!
Tác giả: Lạc Hồng Bảo (Hồng Linh)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328642
Bình chọn: 7.00/10/864 lượt.
cổ thụ Trường Tồn và hưng thịnh sau đó. Công ty sở hữu những người mẫu, diễn viên, ca sĩ có danh tiếng, đánh bóng tên tuổi họ và khi đạt đến đỉnh cao với số tiền tích lũy tương đối, công ty có trách nhiệm giới thiệu nhà cửa, nội thất, các sản phẩm kinh doanh của Trường Tồn đến với họ. Thế nhưng Countdown là đếm ngược, đi từ vinh quang lao xuống, có thăng hoa rồi sẽ có héo trụi. Một kẻ nằm trong bộ máy lãnh đạo mang mối thù sâu đậm có âm mưu lật đổ cả công ty lớn mạnh chỉ với một chiếc USB chứa dữ liệu xấu. Không ai biết, công ty Countdown đến một ngày quay trở lại vạch xuất phát.
*
Tạm gác chuyện công việc, Lạc Thiên lái xe về khi xế chiều. Bầu trời màu khảm chai, lá rơi rụng lả tả, thu chưa tới nhưng ảm đạm hiện lên đâu đó. Anh mua về mấy quả trứng đà điểu giàu dưỡng chất, bà bầu mà dùng trong quá trình phát triển của thai nhi sẽ kích thích trí tuệ và thể lực tiềm năng khi bé chào đời.
Tiếng ô tô vào gara, cánh cửa mở và đế giày gõ mặt đất như mọi lần, Lạc Thiên tới hiên nhà mà bóng dáng Khả Vy cách xa.
– Vợ tôi có ở nhà chứ bác ? – trong đầu anh hiện ngay lên câu hỏi này.
– Vy ở trên phòng, đang ngủ, cậu đừng đánh thức, hôm qua cô ấy không ngủ được !
Lạc Thiên đặt cặp xuống, đưa cho bà mấy quả trứng, lặng lẽ đi lên lầu. Đứng trước căn phòng nhỏ, anh mở cửa he hé. Hoàng hôn lưu lại trong căn phòng tia sáng màu vàng, cô nằm trên giường với tư thế co quắp. Mỗi mảng không khí trong suốt như cản trở nơi bàn chân anh tiến về cô.
Anh ngó xuống nhìn bà quản gia, chuyển mình bước vào trong. Những sải chân không tiếng động, về hình thức phá tan vô hình. Cô say giấc hệt đứa trẻ con ở nhà một mình, tìm cách thiếp đi vơi bớt nhớ nhung, mi mắt kết dính và bọng mắt sưng, hẳn cô đã khóc. Bên cạnh là một con búp bê.
– Cô cười cái gì thế?
– Tôi có quà này! – Khả Vy đã giơ lên khoe khoang như một đứa trẻ lần đầu tiên nhận quà sinh nhật.
– Xì, nhìn thấy chồng quà kia không? Là của tôi đấy!
Và cô vẫn vui trong niềm hân hoan riêng, để Lạc Thiên của ngày đó khó chịu hỏi dồn dập :
– Ai tặng? Nói nhanh ? Y là nam hay nữ?
Anh đã thấy con búp bê này trong hộp quà mà cô nhận được. Cô chỉ có mỗi mình nó làm quà, được theo cô đến tận giờ hẳn người tặng có vị trí đặc biệt quan trọng. Trong ngày cưới, ngoại trừ những người bạn của anh, Vũ Gia Minh và… Triệu Đông Kỳ ra, cô thậm chí còn chưa từng nhìn mặt khách khứa. Lạc Thiên rút con búp bê ấy ra khỏi hơi ấm của cô, xoay nó một vòng quanh. Con búp bê vận đồ chú rể, mái tóc còn đường chải của lược, đôi mắt nó nhìn anh khó đoán, kèm theo nụ cười. Cái đầu bị dính keo gắn chặt vào thân, cộm đằng sau áo nó là một mảnh giấy nhỏ. Lạc Thiên giở ra. Giấy trắng bị gấp nhiều nếp, nét bút bi run run và còn ẩm hàng chữ : « I’m apologize you ».
Anh lặng thinh cố gắng xuyên thấu từng con chữ. Năm phút sau mới gập lại đặt đúng chỗ cũ. Trên bàn có tờ giấy cùng loại bị cắt mất một phần, chiếc thùng đựng rác chứa vài ba mẩu vo nhỏ. Khả Vy đã mất nhiều thời gian gửi gắm, anh biết, ở cùng phòng với bà quản gia có nhiều bất tiện, anh mím môi trước lỗi ngữ pháp tiếng anh của cô.
Người em muốn xin lỗi là ai kia ? Em sợ người ấy không tha thứ mà viết ra những dòng chữ để an ủi bản thân ? Em có tội gì cần tới sự tha thiết đến thế ? Em có còn là Cao Khả Vy không ? Trùng hợp nhỉ em, họ Triệu của em đấy ! Anh là… kẻ khờ khạo vì yêu em rồi.
Chụm mười ngón tay đặt dọc sống mũi, Lạc Thiên căng óc cố vớt vát chút gì đó của mình vấn vương nơi cô. Ước gì mình được đặt cùng vị trí của con búp bê trong lòng cô…
Rồi anh lướt ngón tay trên khuôn mặt nhỏ, dấu vết để lại chỉ là vân tay sau khi rửa sẽ tan biến.
Phải chăng vì có búp bê rồi em chưa từng một lần cần anh, và vẫn hay xua đuổi đẩy anh ra rìa khi anh muốn bao bọc. Em từng nói sẽ được yêu anh, tại sao là sẽ mà không phải ngay bây giờ, yêu cho phép ta do dự chăng em ? Anh e rằng em đang ngượng ép thương anh, chỉ là vì chúng ta cùng có mặt tại căn nhà này thôi, em loay hoay tìm cách cho anh cơ hội, và em không thể phải không ? Trong em đã tồn tại hình bóng khác. Anh và con đều cần em lắm.
Tay anh dừng lại nơi bờ môi cô. Quý ông Cao Lạc Thiên và cô gái lạ mặt tỏa sáng bên nhau trước bóng tối, người đưa ra trò chơi cặp đôi may mắn đề nghị cả hai giành cho nhau giây phút cháy bỏng. Cô gái chẳng muốn đặt đôi môi lên môi anh đã tô son rất đậm, chạm nhẹ vầng trán anh cho qua chuyện. Em ngày ấy đã giữ khoảng cách, rồi trong ngày cưới, em đặt bàn tay mình siết khuôn mặt anh để thực hiện màn khóa môi đánh lừa người chứng kiến hôn lễ. Nếu như anh đã không kéo em về phía mình và trao cho em một chút con người anh khi ấy, thì chắc đã không làm đau nhau.
Và Lạc Thiên biết mình lầm tưởng, anh cần cô ấy và đứa trẻ để níu kéo đống lửa đan dần lụy tàn, hãi hùng khi nghĩ tới sẽ có một người đổ nước dập tắt nó. Hiện thời ngọn lửa vẫn âm ỉ cháy, như anh vẫn còn bên mình tất cả, con cùng tình yêu dành cho gia đình của Khả Vy, lời hứa hẹn sẽ được cô mở lòng. Chẳng hay anh vay mượn từ một kẻ đàn ông nào khác ?
Anh đã từng tin vào tình yêu tuyệt đối và b