
Vợ ơi là vợ!
Tác giả: Lạc Hồng Bảo (Hồng Linh)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328972
Bình chọn: 8.5.00/10/897 lượt.
i phụ nữ ấy chấp nhận hy sinh tình mẫu tử để đứa con hợp pháp thuộc về Lạc Thiên. Họ sẽ tiêm cho em thuốc lâm sàng, mang đứa trẻ đặt trên tay Lạc Thiên và đẩy xác thịt em ra ngoài. Rồi chúng ta, tất cả những người tham gia kế hoạch sẽ biến mất khỏi tầm mắt của họ.
– Bé con không nhận được tình thương từ mẹ ư ?
– Anh không biết, họ thuê anh viết tiếp kịch bản cho Cao Lạc Thiên và Trịnh Nhược Lam. – Triệu Đông Kỳ ngập ngừng – Anh đã hoàn tất sáu tháng còn lại cho em rồi !
– Vậy à… Sáu tháng nữa thôi… nhanh lắm, còn sáu tháng thôi ? – Khả Vy giật mình, từ hơn mười tháng rút ngắn quá nhiều.
– Đẻ non và chết, rồi hồ sơ chứng tử của em sẽ ghi nhận điều đó, thỏa mãn đứa trẻ trong bụng thai sản chín tháng hơn.
– Như thế thật độc ác với… Lạc Thiên và Nhược Lam… họ…
– Không chỉ họ mà còn độc ác với cả em nữa ! Nhưng thôi không sao, họ rồi sẽ làm lại giấy tờ tùy thân cho chúng ta và chuyển chúng ta đến một chấm nhỏ nào đó trên quả địa cầu.
Triệu Đông Kỳ không biểu hiện tâm trạng trên khuôn mặt, anh nói như thể chỉ cần xong trách nhiệm là chấm dứt mà thực tâm anh rối như tơ vò. Cuộc đối thoại đơn thuần, bất kì câu hỏi nào Khả Vy đưa ra đều được giải đáp.
– Đông Kỳ, em hỏi anh, có một lần anh nói Lạc Thiên và Nhược Lam có lí do không thể tới với nhau, tại sao lại…
– Anh đã từng đặt giả thiết hai người có họ hàng gần, nhưng kẻ ếch ngồi đáy giếng như anh làm sao hay ? Là Cao phu nhân đề nghị anh, anh chỉ biết thế thôi.
– Một câu hỏi nữa, vì sao anh tốt với em thế ? Chúng ta là người dưng… !
– Anh không tốt, tự em cho rằng anh tốt thôi. Có điều anh chưa từng nói, anh là một cây bút vô danh, đăng vài tiểu thuyết xì xằng trên mạng. Anh nuôi hy vọng tác phẩm của mình được xuất bản nhưng bất kì nhà sách nào cũng từ chối. Họ Cao hứa sẽ cho sách anh được xuất hiện trên các sạp báo sách lớn nếu anh viết cho họ câu chuyện này. Và họ đã chứng minh sức mạnh đồng tiền tha hoá phẩm chất con người. Anh được gán lên thương hiệu tiểu thuyết gia tài ba mà thực lực gì… Anh đểu phải không ?
Chiếc quạt trần phe phẩy từng vòng quay, nó cũng mệt nhoài khi đã cống hiến cho quán nước một thời gian dài. Hai vị khách ngồi dưới đồng nhất nỗi đau.
– Chúng ta đều đã tưởng mình may mắn ! – Khả Vy buông thõng, bàn tay cô dinh dính chút mồ hôi hột.
– May mắn đến độ bị nó đè bẹp dí ! Ha ha ! – Triệu Đông Kỳ đế tiếp câu nói của Khả Vy.
– Em công nhận văn anh dở thật đấy ! À, củ chuối thì có, Ống Mút, trò chơi cho cặp đôi may mắn, khiêu vũ dưới nền nhạc giao hưởng… – Cô lật lại từng giai đoạn của sự may mắn nhất thời.
– Còn em là một diễn viên tồi tệ nhất quả đất !
Hai người đã tận hưởng sắp hết ly nước, họ đã hết mình đắm chìm trong vị thanh mát ngọt ngào của từng phân tử liên kết hóa học. Triệu Đông Kỳ dang tay lắng nghe cuộc sống của nhân vật dưới ngòi bút mình, thấu cảm nỗi thống khổ để tìm cách xoa dịu. Còn Khả Vy, cô đã quên mình là một diễn viên để nguyện cả linh hồn vào đó, sống và cho đi những thứ cô sở hữu. Như thế dù cốc nước lọc không bì với rượu vang nhưng nó thuần khiết và chấp nhận làm dung môi để bị biến đổi thành chất khác.
Vũ Gia Minh hỷ mũi trước cái nắng gay gắt của ngày hè, đi bên anh là Nhược Lam, cả hai đều sải những bước vô định về phía trước. Nãy giờ cô áng chừng được sáu tiếng thở dài ngao ngán anh giải tỏa.
– Tại sao chúng ta phải tốn thời gian vô bổ cho đám người lớn dàn xếp tương lai nhỉ ? – anh không ngại ngần buông câu hỏi trước một thiên kim tiểu thư danh giá.
– Ừm…
Rõ ràng ấn tượng ban đầu giữa cả hai đều tốt, cô có học thức, xinh đẹp, anh có bản lĩnh, đa tài nhưng họ không có lấy cảm xúc khi đi cạnh nhau. Ban đầu do bạn bè rồi đến hai bên gia đình tác hợp, những phiền toái trói buộc họ phải dành thời gian đi bên nhau. Cả hai đều nhận thấy mình thích hợp làm bạn hơn.
Ngã tư con đường nơi Triệu Đông Kỳ và Khả Vy đang đứng ngay trước bước chân họ tới. Đây sẽ là cơ hội tốt để Nhược Lam tách mình ra khỏi Gia Minh.
– Triệu đông Kỳ ! – Cô kiễng gót vẫy tay gọi.
– Gặp người quen à ? – Vũ Gia Minh chuyển hướng nhìn theo, bên cạnh chàng trai đeo cặp kính lóa là một cô gái có mái tóc ngắn quen quen.
Lần này không thể chối, Khả Vy và Đông Kỳ vừa từ một cửa hàng bán đồ nướng đi ra, trên tay còn cầm nguyên hai xiên thịt, tranh cãi về giá của chúng cách đây năm năm với bây giờ.
– A a, chị Nhược Lam và Vũ Gia Minh ! – Khả Vy nhanh trí ẩn cái túi đen cầm theo ra sau lưng.
– Cái túi đen đựng gì mà từ lúc gặp nhau cứ thấy cô cầm theo bên mình thế ? – Đông Kỳ thay đổi cách xưng hô dù còn cách hai người kia khoảng vài mét. Một cô gái cầm theo túi nilon màu đen thật khiến người khác nghĩ đó là vật thiết thân của chị em phụ nữ.
– Bụng giả chứ còn gì nữa ! Làm sao đây, em nên lắp lên người hay…
– Vất nó vào thùng rác đi, hai người kia nhìn thấy lại nói anh và cô đi mua đồ… Họ cũng không đáng quan trọng vấn đề ấy bằng Lạc Thiên !
– Nhưng tối về em còn phải qua mặt hắn… Mỗi tuần có một cái ba bị thôi !
– Thì tính sau ! – Triệu Đông Kỳ lấp liếm, anh giúp Khả Vy ném chiếc túi vào thùng r