
ều, trên mặt cũng dần có chút thịt, mà hình như cả người lại càng thêm tuấn mỹ. Anh vốn đã có khuôn mặt góc cạnh của con lai, hiện tại thoạt nhìn dường như còn được phủ thêm một tầng quý khí, đây không phải là điều mà một bộ quần áo có thể làm ra được.
Quần áo của Thanh đều do cô mua, tuy không phải hàng hiệu gì nhưng mặc trên người anh lại cực kì dễ nhìn, loại tao nhã trời sinh này, có lẽ, mặc gì cũng sẽ đẹp.
“Hừ, lại nhéo em.” Thanh xoay mặt đi, nhìn như tức giận nhưng khóe môi lại thấy cong cong.
Hướng Thanh Lam cười nhẹ, lại nhéo thêm một cái. Bọn họ trao đổi thực ra rất đơn giản, Hướng Thanh Lam không có giọng nói, vậy nên nơi này chỉ có giọng của Thanh. Cô thích nghe anh nói cực kì, mặc dù có thời điểm anh cũng sẽ cáu kỉnh, nhưng sau đó lại quên rất nhanh.
Rõ là một đứa nhỏ không thể trưởng thành.
Hướng Thanh Lam vỗ tay anh một chút, ‘Chị đi nấu cơm, ngồi đây chờ một lúc nhé!’
Có khi bọn họ sẽ giao tiếp như vậy, nhưng cho dù dùng phương thức nào thì Thanh cũng có thể dễ dàng biết được ý tứ của cô. Người mất đi trí nhớ có tâm hồn đặc biệt thuần khiết, cũng có lẽ do thiên phú của Thanh cực cao nên học hỏi nhanh hơn nhiều so với người khác. Hiện tại anh biết rất nhiều thứ, thậm chí còn có thể giúp Hướng Thanh Lam làm vài món ăn, nhưng cô cũng không phải thực nguyện ý để anh hỗ trợ, bởi vì chỉ cần anh đụng vào, phòng bếp của cô nhất định sẽ biến thành một bãi chiến trường. Vậy nên, vì cái bụng mà suy nghĩ, cửa phòng bếp đã phải đính sẵn một tờ giấy.
‘Thanh dừng lại.’
Thanh trợn to hai mắt nhìn chằm chằm tờ giấy, cuối cùng đành phải trở về ngồi trên sô pha. Sao lại cấm anh đi vào, anh mới chỉ làm vỡ ba cái bát, hai cái đĩa thôi mà?
Nhưng anh phải biết rằng phòng bếp của bọn họ cũng chỉ có ba cái bát cùng hai cái đĩa. Bởi vì ít người, Hướng Thanh Lam cũng không sắm nhiều lắm, cho nên khi người nào đó làm hỏng hết đồ đạc thì bọn họ đành phải ăn mỳ ăn liền, ăn nhiều đến mức Thanh đều cảm giác mình sắp nôn. Anh không thích mỳ ăn liền. Những món khác dù có khó ăn, nhưng chỉ cần là Lam làm anh đều sẽ thích, trừ bỏ mỳ ăn liền, anh cực kì bài xích.
CHươNG 31-35: Nụ HôN đầU (3)
Bởi vì nó không có hương vị mà anh muốn, không có hương vị của gia đình.
Hướng Thanh Lam ở phòng bếp làm mấy món đơn giản. Qua khe cửa, cô thấy được vẻ mặt không tình nguyện của Thanh thì đột nhiên muốn cười mấy tiếng, Thanh rất đáng yêu!
Nhưng anh vẫn tuyệt đối không được vào phòng bếp, bằng không, cô lại phải mua bát mới.
Lực phá hoại Thanh thật sự còn vượt qua những gì cô tưởng tượng.
Chương 33: Biểu hiện ngoài ý muốn
Lúc Hướng Thanh Lam mang đồ ăn ra thì Thanh đã ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, gắt gao nhìn tay cô, nuốt một ngụm nước miếng. Rốt cục đã được ăn cơm, anh cũng sắp chết đói.
Hướng Thanh Lam nhìn Thanh thì không khỏi bật cười. Tính cách Thanh thực đơn giản, có lẽ là vì anh không có trí nhớ trước kia nên phá lệ đơn thuần, luôn dễ dàng làm cho người khác hiểu mình muốn gì. Nam nhân cô tiếp xúc thân thiết không nhiều, trừ Tô Triết Thác ra có lẽ cũng chỉ có Thanh.
Nhưng dường như hai người nam nhân này lại thuộc hai thái cực hoàn toàn trái ngược. Tô Triết Thác quá mức thâm trầm, hai năm hôn nhân cũng không giúp cô vào được lòng anh, không có được tình yêu của anh, cho nên mới xảy ra tất cả những sự tình sau này. Nhưng Thanh thì khác, đối mặt anh cô không cảm thấy nặng nề, không cần đi lo lắng, tuy anh thật sự phiền toái, nhưng lại là một phiền toái làm ấm áp lòng cô.
Cô đặt đồ ăn lên bàn, Thanh trông mong nhìn chiếc bát trước mặt, chờ được cô gật đầu mới bắt đầu ăn, tuy rất đói nhưng động tác lại không hề thô lỗ.
Dù chỉ có mấy thứ đồ ăn sáng đơn giản nhưng bọn họ đều ăn rất vui vẻ, trong căn phòng im lặng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của Thanh, còn Hướng Thanh Lam chỉ nhìn anh, thỉnh thoảng trên môi cong lên mấy ý cười nhẹ nhàng.
Ăn xong, Hướng Thanh Lam dọn bát vào phòng bếp, Thanh ngồi trên ghế xoa xoa bụng, thật là no. Anh thỏa mãn thở dài một tiếng, rất thích một ngày cứ qua đi như vậy, nhưng đột nhiên, mắt anh hơi trầm xuống. Hiện tại dường như Lam ngày càng bận rộn, mỗi sáng cô đều đi lấy rất nhiều tư liệu, sau đó sẽ ngồi gõ chữ cả một ngày. Có khi anh thức dậy lúc nửa đêm vẫn thấy cô đang làm việc.
Anh đến gần máy tính, nhìn mấy dòng chữ trên màn hình. Màu xanh nhàn nhạt từ máy tính dừng trên mặt anh, chiếu ra vài phần trong trẻo cùng lạnh lùng.
Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào màn hình máy tính, không biết vì sao những hình ảnh kỳ quái như vậy luôn hiện lên trong đầu anh. Khẽ híp hai mắt lại, anh không tự chủ được ngồi xuống, có lẽ anh có thể, thật sự có thể. Anh không muốn nhìn thấy Lam phải vất vả làm việc, nó sẽ khiến anh khó chịu cực kì.
Ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, hai mắt thẳng tắp nhìn vào màn hình, tập tài liệu tiếng Anh nhanh chóng được chuyển thành tiếng Trung dưới tay anh.
Anh học động tác của Hướng Thanh Lam, nhưng dường như còn làm tốt hơn cả cô.
Nhăn hai hàng lông mày lại, sườn mặt của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Hướng Thanh Lam rửa bát xong cẩn thận đặt vào ngăn tủ