
dửng dưng đáp
-Anh xin lỗi – khang
-Xin lỗi? hứ, tôi đếch cần lời xin lỗi đó của anh, tôi cần lời giải thích – cô cừoi khinh bỉ
-Giải thích gì đây, cô nghe hết rồi – ả ta khinh khỉnh đi ra hất mặt nói với cô
-Cô tránh qua một bên, đừng sủa bậy, tôi cần anh ta giải thích – cô đẩy nhẹ ả ta ra
-Giải thích gì, đó là sự thật, anh ấy yêu tôi và muốn chia tay với cô, cô có hấp dẫn gì đâu mà muốn anh ấy mãi yêu – ả ta mỉa mai cô
-Thì ra anh yêu cô ta chỉ vì cô ta hấp dẫn và đã lên giường cho anh thỏa mãn, còn tôi thì cự tuyệt anh nên anh mới chán chứ gì, dơ bẩn – cô nghẹn ngào
-Anh xin lỗi – anh đau khổ nói
-Anh có yêu em không – cô đau khổ hỏi
-Đã từng – 2 chữ phun ra từ miệng anh khiến cô như chết sững
-Đã từng, tức là bây giờ không còn, được tôi hiểu rồi, tạm biệt anh, chúc anh hạnh phúc – cô nói rồi đi luôn
-Nước mắt cô chực trào tuôn rơi chạy ra khỏi nhà anh, bên ngoài trời cũng mưa rất lớn, cô đôi mắt vô hồn cứ đi mà không biết mình đang đi đâu, cô rất đau tại sao anh lại đối xử với cô như vậy, cô ngã bên đường khóc nấc lên….. cô đâu biết ở chỗ nào đó, có một người còn đau khổ hơn cô gấp trăm ngàn lần, vâng đấy là Khang. Anh rất yêu cô và vẫn còn yêu cô, anh nói ra lời đó con tim anh còn đau khổ hơn, anh muốn bây giờ cô đau khổ rồi buông bỏ còn hơn để sau này cô đau khổ mãi mãi. Anh chỉ biết nhấp nháp 3 từ “anh xin lỗi”……..
Chương 3: Cuộc Sống Mới
-Cô mệt mỏi lắm, đau khổ lắm, vết thương đó đã làm con tim cô chết đi rồi, mãi mãi chắc cũng không bao giờ chữa lành, cũng tốt không yêu không khổ. Cô quyết định sẽ thay đổi cuộc sống này để quên anh. Cô sẽ chuyển trường, chuyển chỗ ở, cắt hết mọi liên lạc và hình bóng của anh. Cô chuyển đến khu nhà trọ gần trường mới, cô cũng làm quen với ngôi trường mới, ở đây tuy cũng là con nhà giàu nhưng họ khá thân thiện, trừ một số thành phần nhỏ, đặc biệt là các bạn ở lớp cô, nhà giàu cực kì nhưng rất thân thiện dễ thương, không khinh miệt cô. Điều này làm cô vô cùng hạnh phúc, còn my cũng chuyển trường theo cô. Cô quyết định đi tìm việc làm…,..
-Sáng hôm sau, cô đi khắp cái thành phố này nhưng cũng không tìm được việc làm nào, chỗ không nhận cô vì cô chưa có bằng nghề gì hết, chỗ chê cô dáng không đẹp, chỗ chê mặt không xinh….. thế là không ai nhận cô vào làm hết….
-Trời ạ, đi tìm việc khổ thế không biết. làm việc chứ có phải đi thi người mẫu đâu mà cần dáng đẹp, mặt xinh – cô bực dọc vừa đi vừa than thở, không để mắt nên đâm phải một người…. ngước lên là một người rất đẹp trai nha, body chuẩn lắm, đôi mắt hổ phách, nhưng nhìn rất lạnh lùng nha…. Không ai ngoài anh Phong nhà mình.
-Á xin lỗi – cô vội xin lỗi
-Cô không cần phải gây sự chú ý với tôi, người như cô nằm mơ tôi cũng không thèm – anh ta mỉa mai cô, cô tức điên lên cô mà đi gây sự chú ý với anh ta ư? Người kêu ngạo như anh ta cô không thèm để mắt tới chứ ở đó gây sự chú ý…..
-Anh nói chuyện đàng hoàng nha, tôi mà thèm gây sự chú ý với anh ư? Nực cười, tôi đi tìm việc mãi không có, bực dọc nên mới xui xẻo đâm phải anh, chứ cho tôi quay lại, tôi sẽ tránh xa anh 100 mét chứ đừng nói ở đó đụng trúng anh để gây sự chú ý, đúng là oan gia mà… về nằm mơ tiếp đi – cô chửi một tràng làm anh ta đơ luôn, cái gì chứ anh đó giờ trên vạn người, không ai dám chửi anh dù nửa chữ vậy mà cô gái này không biết trời trăng dám chửi anh một tràng
-Cô được lắm, dám mắng tôi – anh điên người rồi sực nhớ – cô tìm việc làm?
-Đúng vậy, tránh ra cho tôi đi tìm tiếp coi – cô bực bội đẩy anh ra
-Cô gái này dám đẩy anh sao , chửi anh nữa, được anh sẽ trả thù. Trong đầu anh đang nảy ra một âm mưu hành hạ cô
-Tôi có việc nè, cô làm không – anh ta cho 2 tay vào túi quần, dáng kiêu ngạo, cô nhìn mà muốn đấm vô mặt anh
-Việc gì – cô hỏi
-Osin – anh
-ở đâu – cô
-nhà tôi, nếu được cô sẽ làm ngay bây giờ – anh
-Lương nhiêu? –cô suy ngẫm
-10 triệu – anh
– 10 triệu – cô suy ngẫm – được tôi đồng ý
-Mời cô lên xe, tôi chở về – anh
-Cô không đáp, bước lên xe ngồi, còn anh cười nham hiểm….
-Kétttttttttt…….
– Tới rồi – anh nói
-Cô bước xuống, cái này là nhà à, đây là một căn biệt thự to đùng, anh đưa tay quẹt qua chỗ nhận mặt để trước cổng, rồi cánh cổng màu xanh mở ra, cô theo vào, con đường dẫn vào căn biệt thự có sỏi đá rất mất tiền nha, 2 bên là vườn hoa oải hương và phía xa có chiếc xích đu màu trắng, có cái bàn màu trắng và 2 chiếc ghế cũng trắng nốt được đặt gần xích đu, cô thích thú ngắm nhìn. Vào nhà cô mới tráng ngợp trước vẻ xa hoa của căn nhà này, tất cả rất mất tiền, đầy đủ tiện nghi, cô ngắm nhìn thì chợt anh lên tiếng kéo vô về thực tại
-Cô sẽ dọn dẹp hết căn nhà này – anh dửng dưng ngồi xuống ghế sofa
-Người làm đâu mà mình tôi làm hết – cô trợn mắt, căn biệt thự này đâu phải nhỏ
-Không có, chỉ có dì nấu ăn hằng ngày đến nấu 2 bữa rồi về thôi, nhưng mẹ dì ấy bị bệnh rồi nên xin nghỉ 3 tháng, nên từ đây cô sẽ nấu ăn luôn – anh
-Được rồi – cô thở dài đáp rồi bắt tay vào việc nấu ăn trước….
-Anh vào ăn đi, tôi đi dọn dẹp – cô nói rồi lao vào dọn dẹp, anh khẽ nhếch môi rồi cũng đi vào ăn
-Á mệt quá – cô t