
hạy vào phòng Win sao? – Tú Anh từ phía sau bước tới đứng nhìn theo hướng Hạ Tuyết đang nhìn mà hỏi.– À, tôi mang kết quả thi đến cho thiếu gia. – Hạ Tuyết đáp.– Có kết quả rồi sao? Kết quả thi của em tốt chứ. – Tú Anh quan tâm nói.– Em chưa xem. – Hạ Tuyết đáp liền quay đầu đi vào trong. – Xin phép, em đi dọn dẹp. – Cuối đầu chào Tú Anh rồi nhanh chóng bước đi.Tú Anh nắm lấy tay Hạ Tuyết kéo lại.– Em thích thiếu gia sao? – Tú Anh hỏi.Hạ Tuyết tròn mắt kinh ngạc trước câu hỏi của Tú Anh. Sau đó liền nhanh chóng lắc đầu.– Thật sự không thích. – Tú anh vẫn không buông tay Hạ Tuyết ra mặc cho cô ra sức kéo lại.– Không có, anh mau buông tay tôi ra. – Hạ Tuyết không muốn người đàn ông xấu này chạm vào người mình.– Vậy là tốt, em tốt nhất đừng có tình cảm với Win. – Tú Anh nói.– Vì sao? – Ánh mắt Hạ Tuyết chợt buồn.– Vì em và Win là hai con người ở hai thế giới. – Tú Anh đáp, không còn thái độ bỡn cợt như mọi khi.– Thật là tốt, tôi cũng chưa từng nghĩ mình muốn xen vào thế giới của thiếu gia. Tôi chỉ là một Osin của Win, vì vậy anh không cần nhắc nhở, tự bản thân tôi hiểu điều đó. – Hạ Tuyết lần này giật tay mình thật mạnh ra khỏi bàn tay Tú anh. – Chào anh, tôi đi làm việc. – Nhanh chóng chạy đi.Tú Anh không đuổi theo Hạ Tuyết, những ngày qua từ phía xa nhìn thấy cô gái bé nhỏ khiến anh vô cùng thích thú. Từ khi gặp Hạ Tuyết, anh cảm thấy nữ nhân trên đời này đều không đáng nhìn nữa, nhưng Hạ Tuyết lại luôn tìm cách xa lánh và tránh mặt anh. Tú Anh chẳng biết mình đã làm gì sai đối với cô gái bé nhỏ này, khi nhìn thấy cô nhìn Win với ánh mắt đầy yêu thương kia, anh bất giác lo sợ… lo cô gái trong mắt anh có tình cảm cùng Win.Hạ Tuyết lầm lũi đi vào bên trong phòng Win, sau đó ngồi xuống dựa lưng vào cửa, nhìn mọi thứ xa hoa trong căn phòng này, cô tự hiểu bản thân mình không xứng đáng với Win, nhưng sao làm sao có thể khống chể nổi con tim của mình đập loạn lên khi nhìn thấy Win. Cô biết mình phải tự che giấu đi cái tình cảm ngu ngốc kia, Win cũng đã nói trên đời này làm gì có hoàng tử và lọ lem.– Hạ Tuyết là một cô gái mạnh mẽ. – Hạ Tuyết khẽ lau giọt nước mắt vừa tràn bờ mi, cô đứng lên bắt đầu công việc dọn dẹp phòng Win.Đang dọn dẹp thì Hạ Tuyết nghe tiếng chuông điện thoại, cô nhìn xung quanh thì phát hiện Win để quên điện thoại trong phòng, là một số điện thoại lạ… cô cứ để nó reo nhưng không nghe máy.Đến khi tiếng chuông kia ngưng thì cô định mang điện thoại trên giường đặt lên bàn học của Win, màn hình sáng lên… Hạ Tuyết giật mình khi nhận ra trên màn hình kia chính là hình ảnh cô giáo chủ nhiệm mới đang nằm ngủ gục trên bàn học.Đọc tiếp Vịt nhỏ xấu xí, em đừng hòng thoát khỏi ta – Chương 14 Chương 14: Nghi ngờKelly đã đi lại bình thường được, những ngày qua ở trong nhà rất nghẹt thở nên cô quyết định sẽ ra ngoài hít thở không khí trong lành. Việc Win bày tỏ tình cảm với cô khiến cô cũng hơi ngại khi gặp lại Win vào buổi chiều nay. Quả thật là đúng như cô nghĩ, sẽ rất là rắc rối khi dính vào việc tình cảm, họ thích cô hay cô thích họ, hai điều ấy đều khó khăn như nhau.Chị giúp việc đã được Kelly đuổi khéo đề về lại Hàn gia làm việc, cô lại quay về cuộc sống yên bình như mọi ngày. Kelly mở lớp hóa tráng của mình ra, gương mặt xinh đẹp đã được giải phóng trong những ngày bí bách vừa qua.– Nếu mình ra ngoài với gương mặt này, bọn họ sẽ không nhận ra mình. – Kelly nảy ra một ý định trong đầu. – Mình đã hứa với anh Thiên Ân sẽ không quay về nhà cũ nữa, nhưng nếu mình quay về đó với bộ dạng này, anh ấy sẽ không biết mà không giận mình nữa.Kelly nghĩ vậy liền mặc một bộ váy màu trắng, mang đôi giày búp bê màu hồng trang điểm nhẹ nhàng rồi đi ra xe.– Không được đi xe này, nếu không bọn họ sẽ nhận ra. – Kelly vừa định lên xe liền thay đổi ý định.Cô đi trên con đường dài, hai bên là hàng cây cao ngã bóng xuống che nắng ặt đường rộng. Một cô gái vô cùng xinh đẹp với làn da trắng như tuyết, đôi mắt lấp lánh và nụ cười với chiếc răng khểnh đáng yêu… nhưng đâu ai biết rằng, bên trong cô chứa đầy thù hận và chỉ một mục đích sống duy nhất… đó là “ nợ máu phải trả bằng máu”.Ngồi trên chiếc taxi, Kelly quay về khu nhà mười năm trước cô sống cùng cha mẹ mình thật hạnh phúc.– Ngừng xe. – Kelly bất giác gọi tài xế dừng lại sau đó thanh toán tiền và bước xuống.Trước mắt Kel là ngôi trường tiểu học mà cô đã theo học, ngôi trường này cách nhà cô không xa. Cô vẫn còn nhớ hằng ngày mẹ cô nắm lấy tay cô đến trường, hai chiếc bóng in trên đường một ột thấp.– Mẹ ơi, khi nào thì bóng của con mới dài bằng của mẹ vậy. – Bảo My cười tươi hỏi mẹ.– Nếu Bảo My ăn thật ngoan không bỏ rau và cá nữa thì con sẽ nhanh chóng cao bằng mẹ. – Mẹ cô âu yếm nói.– Nhưng… những thứ đó rất khó ăn. – Bảo My lắc đầu. – Con thôi không muốn cao nữa.Mẹ cô nhìn cô rồi cười thật tươi.” Con bé này, thật là….”Hình ảnh mẹ cô cứ thế ăn sâu vào trí nhớ Kelly. Đôi mắt cô ướt đẫm nước mắt, nhìn về con đường quen thuộc.Kelly đứng trước trường học cũ, ngôi trường cũ kĩ ngày xưa đã được tân trang nâng cấp lại thành một ngôi trường khá mới và quy mô. bọn trẻ vẫn đang học