
g không thấy cô… Hàn Thế Bảo chạy khắp nơi đến khi chiếc áo vest cũng vứt sang một bên, cavat trên cổ áo cũng bị lệch đi vì nóng bức…Toàn thân anh mồ hôi ướt sũng nhưng anh vẫn kiên trì tìm kiếm… anh không muốn một lần nữa mất cô.Tiếng nhân viên thông báo chuyến bay từ VN sang Mỹ đã sắp đến giờ càng khiến anh nóng lòng hơn… nếu như lần này mất dấu KElly… thì anh phải tìm cô bao lâu nữa đây… 1 năm, 2 năm, hay là mãi mãi không thể tìm thấy. Anh đã chờ đợi cô rất lâu rồi, chờ đợi trong vô vọng và bao nhiêu nhớ nhung.– Hàn tổng, tôi không nhìn thấy cô ấy. – Tuấn Anh hở không ra hơi mà đáp.– Đi tìm tiếp thôi… không thể để Kelly đi mất. – Hàn Thế Bảo nói.– Đi tìm thế này không phải là cách hay, tôi có một cách. – Tuấn Anh nói. – Chỉ là anh có dám làm hay không?– Nói đi, dù bất cứ cách nào để Kelly ở lại.Tuấn Anh nói nhỏ vào tai Hàn Thế Bảo… có một chút suy nghĩ… Hàn Thế Bảo liền gật đầu đồng ý.Bên ngoài tiếng xe cấp cứu làm náo động cả toàn sân bay, Kelly hơi nghiêng đầu nhìn về những bác sĩ đang chạy vào bên trong. Trên loa thông báo của sân bay vang lên một giọng nói quen thuộc.– Kelly, tôi biết cô đang ở đây… Hàn tổng… anh ấy sắp không chịu được nữa rồi… nếu cô còn chút lương tâm hãy đến gặp anh ấy lần cuối. – Giọng Tuấn Anh gấp gút.Kelly khựng người một chút… Hàn tổng… giọng nói của Tuấn Anh… là anh ta nói Hàn Thế Bảo sao, gặp lần cuối ư…– Kelly… xin cô mà… Hàn tổng không chịu đi cấp cứu khi chưa gặp được cô… anh ấy sợ mình sẽ ra đi mà không gặp cô lần cuối cùng… – Giọng Tuấn Anh khẩn thiết.Tiếng xì xầm bàn tán của mọi người xung quanh, Kelly cứng đờ người không thể nhúc nhích…– Ai là Kelly thì đi đến gặp người bị nạn đi… thật đáng thương. – Giọng nói của một phụ nữ ngồi kế bên Kelly.– Hàn tổng… Hàn tổng… xin anh hãy theo các bác sĩ đi…Kelly đứng phắt lên, trên khoé mi đã rơi những giọt nước mắt. Đôi mắt cô đỏ hoe chạy đi theo hướng mà khi nãy cô nhìn thấy các vị bác sĩ đã chạy vào bên trong đó, trong lòng không thôi lo lắng đến tình trạng của anh… anh ta bị làm sao mà rất nguy kịch.Kelly chạy đến nơi thì nhìn thấy Tuấn Anh đang ngồi rầu rĩ nhìn thấy Kelly liền nói như việc quá khẩn trương.– Kelly… cô đến rồi.. mau lên vào trong đi, Hàn tổng đang đợi cô. – Tuấn Anh mở cửa đẩy Kelly vào bên trong.Kelly vào bên trong thì nhìn thấy Hàn Thế Bảo đang nằm trên một chiếc bàn, nơi này có lẽ là phòng thông báo tin khẩn cấp… nhìn gương mặt anh xanh xao, trên đầu đã băng bó mà bất tỉnh. Kelly nắm lấy tay anh mà khóc, cô khóc rất đau lòng.– Thế Bảo, anh tỉnh lại đi… Thế Bảo… đừng bỏ em mà… anh phải sống để đợi em chứ. – Kelly nói trong đau đớn hoảng loạn nhất.– Chúng ta còn phải cùng nhau nuôi dạy Tiểu Hân, ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau…- Kelly ôm lấy Hàn Thế Bảo mà nói. – Thế Bảo, em xin anh đó… mất đi anh em biết sống sao… em biết phải làm thế nào đây.Kelly vừa khóc vùa ôm lấy anh, Hàn Thế Bảo nhếch môi cười mở mắt ra bàn tay đưa lên bờ lưng nhỏ bé của cô mà ôm lấy:” Mất đi em, tôi cũng không biết phải sống thế nào.”– Anh… anh tỉnh lại rồi ư. – Kelly tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.– Trêu đùa em thôi. – Hàn Thế Bảo đứng lên mang băng quấn trên đầu gỡ xuống. – Xem ra em không phải loại vô tâm vô tình.– Anh… – Kelly lùi về xa khỏi người anh. – Vì sao lại bày trò này.– Em còn dám hỏi vì sao. – Hàn Thế Bảo tiến tới gần Kelly, Kelly lùi về phía sau thì anh càng tiến tới. – Tôi hỏi em, người phụ nữ hôm đó là em đúng hay không?– Người phụ nữ nào, tôi không biết. – Kelly lắc đầu nói.– Còn dám chối. – Hàn Thế Bảo đưa bàn tay bên má cô giữ yên chiếc cằm cô lại. – Có nhận hay không hả.– Tôi không phải… tôi không biết thật mà. – Kelly cố gắng vùng khỏi anh nhưng không thể.Bàn tay anh kéo khoá chiếc áo khoác da bên ngoài… lộ rõ làn da trắng nõn bên trong với chiếc áo ba lỗ đầy cá tính. Hàn Thế Bảo đưa môi hôn vào cổ cô… khẽ nói:” Cô cần tôi nhắc lại chuyện đêm đó để cô nhớ hay không.”– Hàn Thế Bảo, anh không được… đây là sân bay… – Kelly hét lên.– Cô biết hôm đó xảy ra chuyện gì sao, vì sao lại biết nơi này không được. – HÀn Thế Bảo hỏi, đôi bàn tay luồng vào bên trong áo cô… bờ môi khẽ đưa lên tai cô nhếch môi cười.– Thế Bảo… đừng mà… – Kelly bị anh trêu chọc… toàn thân cô nóng lên.– Mau nói, hôm đó có phải cô hay không? – Hàn Thế Bảo nhìn sâu vào mắt Kelly. – Nói.Kelly cúi mặt xuống đất… nếu như cô kiên quyết chối thì anh ta sẽ làm chuyện gì tại nơi này… nơi này thì thật sự là không thể được… nhưng liệu với kẻ biến thái như anh ta, cô không thể ngờ được điều gì.– Ừm… là tôi đó. – Kelly cúi mặt nói.– Vì sao cô biết tôi ở Ciz mà tới.– Tôi… theo dõi anh…– Cô về nước khi nào…– Buổi sáng hôm đó. – Kelly đáp.Hàn Thế Bảo dừng lại mọi hành động, chiếc khoá của chiếc áo khoác da trên người cô được anh kéo lên y như cũ… sau đó nắm chặt đôi bàn tay Kelly mà bước ra ngoài:” Về nhà thôi, Tiểu Hân rất nhớ em.”Trên xe, Tuấn Anh nhìn Kelly mà rất thắc mắc… vì sao cô ta về nước lúc nào mà bộ phận kiểm soát của sân bay không hay biết.– Kelly, cô về nước bằng cách nào… vì sao các chuyến bay từ Mỹ về đều không hề có tên cô. – Tuấn Anh hỏ