The Soda Pop
Vân Trung Ca

Vân Trung Ca

Tác giả: Đồng Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325573

Bình chọn: 9.5.00/10/557 lượt.

ơng huynh có biết các ngươi là người trong phủ bổn cung hay không?”

Vân Ca đang cân nhắc làm sao để lảng tránh trả lời câu hỏi này, chờ Phú Dụ tỉnh lại rồi quyết định trả lời như thế nào, Hứa Bình Quân đã vội mở miệng: “Dân nữ nghe thấy Phú Dụ cầu xin Quảng Lăng vương, nói chúng ta là khách nhân của công chúa, để cho chó ăn hắn là được rồi, tha cho chúng ta. Nhưng mà lúc ấy chó kêu quá lớn, chúng ta lại đang kêu khóc, dân nữ không biết Quảng Lăng vương có nghe được hay không.”

Công chúa cười lạnh liên tiếp gật đầu, qua một hồi lâu mới lại hỏi: “Sau khi Xương Ấp vương cứu các ngươi, Vương huynh phản ứng như thế nào? Bọn họ đã nói những gì?”

Vân Ca lập tức cản Hứa Bình Quân mở miệng, nói trước: “Chúng dân nữ chưa bao giờ trải qua trường hợp thế này, lúc ấy chúng dân nữ cho rằng chắc chắn phải chết rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, hồn phách sớm bị dọa tan tác, được người ta đưa về tới đây như thế nào cũng đều hồ đồ, cho nên không biết Quảng Lăng Vương và Xương Ấp vương đã nói những gì.”

Công chúa nghĩ đến thương thế của Phú Dụ, lại nhìn đến Vân Ca và Hứa Bình Quân người đầy vết máu, khẽ thở dài: “Làm khó hai người các ngươi rồi, các ngươi mau chóng dưỡng thương cho tốt, chuyên tâm nấu ăn, những ủy khuất phải chịu bổn cung sẽ bồi thường cho các ngươi.” Rồi nói với tổng quản bên cạnh: “Lệnh Thái y chiếu cố Phú Dụ cho tốt, ngươi nói với hắn, hiếm thấy được người một lòng trung như hắn, để hắn an tâm dưỡng thương, chờ dưỡng thương khỏe hẳn, bổn cung sẽ sắp xếp cho hắn đến một nơi để bắt đầu lại từ đầu.”

(Nhiều lời thêm một tẹo về thân thế Lưu Hạ. Lưu Hạ là con trai Lưu Bác, là cháu nội của Lý phu nhân. Xem chừng vẻ ngoài tuấn mĩ mị hoặc có vẻ được di truyền khá nhiều từ Lý phu nhân khuynh thành khuynh quốc, và đó cũng là lý do Hồng Y luôn để ý vẻ mặt Lưu Hạ trong chương Mạnh Giác cùng Tô Y Y thể hiện bài Thu phong từ)

Sau khi Thái y xem qua tình trạng vết thương của Vân Ca và Bình Quân, phối một ít thuốc, căn dặn các nàng ít vận động, tĩnh dưỡng nhiều một chút. Chờ tới khi sắc xong thuốc, uống xong, đã đến buổi tối. Vân Ca nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn chằm chằm lên nóc nhà ngẩn người.

Hứa Bình Quân nhỏ giọng hỏi: “Muội cảm thấy là tỷ không nên nói câu nói kia với công chúa sao?”

“Không phải. Muội đang buồn bực là khi còn nhỏ không có học công phu cho tốt, thế nào khi bị cha muội, mẹ muội, ca ca muội, Tuyết tỷ tỷ, Linh Đang, Tiểu Đào, Tiểu Khiêm biết muội ngay cả hai con chó cũng đều đánh không lại, bọn họ hoặc là sẽ bị tức tới ngất xỉu, hoặc là sẽ cười nhạo muội cả đời. Tỷ tỷ, việc này chúng ta phải giữ bí mật, sau này nếu có gặp được người nhà của muội, xin tỷ ngàn vạn lần không được nhắc tới.”

Hứa Bình Quân đang muốn cười nhạo Vân Ca hiện tại lại có thể nghĩ tới vấn đề thể diện, nhưng nghĩ tới Lưu Bệnh Dĩ, lập tức hiểu được mình cười nhạo là sai rồi, “Vân Ca, đừng nói vậy chứ, đây là bí mật của hai chúng ta, muội cũng ngàn vạn lần không được nhắc tới ở trước mặt Bệnh Dĩ.”

“Ừ.”

“Vân Ca, tỷ hiện tại có chút hối hận về những lời vừa mới nói. Nhưng mà lúc ấy tỷ thật sự rất tức giận, bởi vì biết bọn họ tới săn thú chúng ta đã tận lực tránh đi, chỉ là một con hươu mà thôi, Vương gia kia đã muốn tính mạng của ba người chúng ta, bọn họ không gây khó dễ cho người khác không được mà. Những người đọc sách còn nói cái gì ‘Yêu dân như con’, tất cả đều là nói cái rắm á, nếu hoàng đế cũng là người như vậy, tỷ cũng không muốn thấy mặt, đỡ phải khi gặp được lại tức giận trở về.”

“Lời đã nói ra khỏi miệng rồi, cũng không cần nghĩ nhiều nữa.” Vân Ca quay sang Hứa Bình Quân cười rồi làm cái mặt quỷ, trêu chọc nói: “Yêu dân như con thật không tính là nói cái rắm được, hoàng thượng đối với dân chúng yêu thương đích xác cùng tình yêu trong văn thơ sách vở nói tới giống nhau, thật ra đều là thuận giả xương, nghịch giả vong(nghĩa là nếu thuận theo thì tất hưng thịnh, chống lại tất sẽ bại vong). Yêu dân như con, lời này kỳ thật cũng không phải nói hoàng đế yêu dân bao nhiêu, bất quá là để cho muôn dân mọi nhà tình nguyện theo mà thôi.”

Hứa Bình Quân nghĩ đến chuyện Hán Vũ Đế bởi vì ngờ vực mà tru diệt cả nhà Vệ Thái tử, “yêu con” chính là như vậy, chỉ sợ không có mấy người dân hi vọng hoàng thượng “Yêu dân như con” như thế, buồn cười nói: “Vân Ca, nha đầu ngươi lại chuyên giải thích méo mó! Nếu để cho hoàng đế biết muội giải thích ‘Yêu dân như con’ như vậy, nhất định phải ‘yêu muội như con’ luôn”. Lời vừa nói xong, mới nghĩ tới lời của mình vừa nói, trong giọng nói có chút thở dài: “Tỷ hiện giờ cũng bị muội dạy hư, không còn ra thể thống gì nữa rồi, ngay cả hoàng thượng cũng dám trêu chọc!”

Vân Ca hoàn toàn không để ý, cười: “Tỷ tỷ, tỷ nghĩ xem từng cùng Vương gia Đại Hán triều ồn ào tranh cãi, cảm giác như thế nào?”

Hứa Bình Quân nghĩ đến Lưu Hạ, phụt cười lên một tiếng, “Cảm giác rất tốt. Nhưng mà, sau khi biết hắn là Vương gia, tỷ cảm thấy là hắn giống như cũng rất có uy nghiêm, khiến cho một Vương gia hung ác như vậy tức giận đến mặt lúc trắng lúc xanh, lại chỉ có thể giương mắt nhìn. Tại sao mà trước kia không hề xu