Insane
Vân Trung Ca – Phần 3

Vân Trung Ca – Phần 3

Tác giả: Đồng Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327620

Bình chọn: 9.00/10/762 lượt.

a một lý do làm cho ta có thể từ trong tuyệt vọng mà sống sót. Lúc sắp chết, mẹ chỉ vào phương hướng quê nhà, đó mới là hi vọng thực sự của mẹ, mẹ muốn con trai của mình ở dưới bầu trời xanh, ở trên cỏ xanh, phóng ngựa rong ruổi, sống một cuộc sống sảng khoái, có lẽ mẹ chưa từng hi vọng rằng con trai mình dính líu tới thù hận.”

Vân Ca đặt chiếc khăn tay được bỏ đầy hạt dẻ đã bóc xong vào trong tay hắn: “Ngươi nói với ta những chuyện này làm gì chứ? Ta không có hứng thú nghe!”

Hắn túm lấy tay nàng: “Ngày đó khi nàng tới tìm ta, muốn mời nghĩa phụ của ta chữa bệnh cho hoàng thượng, ta một lời đã cự tuyệt nàng, cũng không phải bởi vì ta không đồng ý, mà là nghĩa phụ đã mất nhiều năm rồi, ta vĩnh viễn không có khả năng mời tới giúp nàng được. Khi ta chữa bệnh cho hoàng thượng, đã dốc hết toàn lực, tự vấn nếu nghĩa phụ ta còn sống trên đời, chỉ luận về y thuật thì cũng không thể làm tốt hơn so với ta được. Có một số việc là ta không đúng, trong lòng ta đều cảm nhận được, chỉ mong nàng có thể thông cảm một phần.”

Vân Ca rút tay ra, Mạnh Giác nắm chặt không chịu thả, nhưng sức lực của hắn quá yếu, chỉ có thể nhìn bàn tay Vân Ca rút ra khỏi tay hắn.

“Việc này, ngươi không cần nói thêm nữa. Tuy rằng ta rất ghét ngươi, nhưng ngươi tận tâm tận lực trị bệnh cho chàng, ta vẫn luôn cảm kích ngươi.”

Vân Ca ngồi xuống cửa động, ôm đầu gối nhìn ra bên ngoài, chỉ để lại cho Mạnh Giác một bóng lưng lạnh lùng. Không biết từ khi nào, bông tuyết lại bắt đầu tuôn rơi, gió bấc thổi vào đống lửa, khiến cho nó cháy lúc mạnh lúc yếu.

“Trước Hoắc Quang lập Lưu Hạ làm vua, sau lại giúp Lưu Tuân đăng cơ, nếu Lưu Phất Lăng có con, vậy ông ta chính là nghịch thần mưu toan soán vị, bất luận như thế nào, ông ta cũng sẽ không để cho đứa bé này còn sống. Lúc ấy ta căn bản không biết quan hệ của nàng và Hoắc Quang, nhưng cho dù biết được thì có thể làm được gì? Với những chuyện không có liên quan tới đại cục, Hoắc Quang khẳng định sẽ thuận theo nàng, nghe theo ý nàng, nhưng nếu là chuyện có liên quan tới đại cục, ông ta tuyệt đối không mềm lòng, nếu nàng tin tưởng Hoắc Quang, thì sao chúng ta lại ở chỗ này? Huynh trưởng của nàng võ công có cao cường tới đâu, nhưng sao có thể đánh lại được hơn mười vạn Vũ Lâm doanh và Cấm quân? Giữa nàng và đứa bé, ta chỉ có thể chọn nàng! Chuyện này ta không hối hận, nếu phải lựa chọn một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn nàng. Nhưng Vân Ca, ta xin nàng tha thứ cho sự lựa chọn của ta. Ta không thể xóa đi những vết sẹo đã có trên người nàng, nhưng ta xin nàng cho ta thêm một cơ hội, để cho ta có thể giúp nàng tìm về tiếng cười đã mất của nàng.”

Cho dù ăn xin đầu đường, cho dù cửu tử nhất sinh, hắn vẫn kiêu ngạo, cương quyết không cúi đầu, cười nhạo ông trời như trước. Bình sinh đây là lần đầu tiên, hắn cúi đầu, nói ra lời khẩn cầu khẩn thiết.

Trả lời hắn chỉ có một bóng lưng trầm mặc lạnh băng.

Trái tim, trong tuyệt vọng hóa thành cát bụi. Ngũ tạng đau đớn giống như chịu hình phạt ngũ mã phanh thây, trong tiếng ho liên tiếp, trong miệng của hắn trào ra một thứ tanh ngọt.

Gió bỗng dưng lớn, tuyết cũng rơi nhanh hơn. Gió bấc gào thét cuốn những bông tuyết dày đặc khắp núi rừng, Vân Ca cầm lấy trường đao đi vào trong gió tuyết: “Ngươi ăn hạt dẻ đi. Trước khi tuyết lớn hơn, ta sẽ đi chặt thêm ít củi.”

“Có phải vừa rồi ta chết đi, nàng sẽ tha thứ cho ta hay không?”

Giọng nói lạnh nhạt, từ một nơi đối với hắn mà nói là xa không thể chạm tới truyền đến.

“Nếu ngươi chết, chẳng những ta hận ngươi đời này kiếp này, còn hận ngươi đời sau kiếp sau.”

Vân Ca mới đi không lâu, đã cầm theo trường đao chạy về: “Vậy mà bọn họ lại bất chấp tuyết lớn đã đuổi tới.”

Mạnh Giác lập tức nắm một vốc tuyết ném vào đống lửa, trong tiếng xèo xèo, thế giới trong nháy mắt đã tối đen.

“Còn cách xa không?”

“Ngay ở dưới sườn núi, bọn họ phát hiện bè gỗ mà ta bỏ lại, đã vây quanh tứ phía.”

Trọng giọng nói của Vân Ca có vô cùng tự trách. Nhưng tình huống lúc đó, Mạnh Giác đang hấp hối, nàng căn bản không thể chậm rãi mà giấu bè gỗ xong xuôi, rồi mới cõng Mạnh Giác lên núi.

Mạnh Giác mỉm cười, ôn nhu nói: “Lại đây.”

Vân Ca ngẩn người một lát, rồi đi đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống. Hắn đặt một thứ gì đó mềm mại vào trong tay nàng: “Lát nữa khi ta thu hút sự chú ý của bọn họ, nàng phải rời đi, đã không có ta, bằng bản lĩnh của nàng, trong núi rừng hoang dã này, bọn họ sẽ không làm gì được nàng.”

Vân Ca nhìn cũng không nhìn xem thứ đó là gì đã ném trả lại cho hắn, cầm theo trường đao ngồi xuống cửa động.

“Vân Ca, nghe lời! Nàng đã cứu ta từ vách núi tới tận nơi này, hai chúng ta đã không ai còn nợ ai.”

Mặc kệ Mạnh Giác nói gì, Vân Ca chỉ im lặng. Trong gió tuyết, tiếng đám lính gọi nhau đã có thể nghe được rõ ràng. Lúc này, cho dù Vân Ca có muốn chạy đi chỉ sợ cũng không đi được. Mạnh Giác giãy giụa bò tới chỗ nàng.

Vân Ca tức giận nói: “Ngươi làm gì?! Trở về!”

Mạnh Giác nắm được cánh tay của nàng, trong bóng tối, đôi mắt hắn trong trẻo giống như một loại ngọc quý, phát sáng rạng rỡ: “Vân Ca!”

Vân Ca vùng vẫy, nhưng lại không vùng th