
ến cuối mặt không chút đổi sắc, thậm chí gần như thờ ơ lạnh nhạt.
Lưu Tuân lẳng lặng đứng chờ một lát, nhưng không bước lên, mà xoay người ra khỏi cung.
Lưu Hạ hỏi: “Hoàng thượng không phải nói đói bụng sao? Tại sao lại không ăn chút nào?”
Ý cười của Lưu Phất Lăng càng đậm: “Vân Ca làm cơm chiều.”
“À –” Lưu Hạ kéo dài giọng, cười nói, “Hóa ra là sợ mỹ nhân không vui, nên phải chừa bụng để còn về nịnh mỹ nhân.”
“Biết là tốt rồi. Cho nên lời ít mà ý nhiều, thành thành thật thật nói cho trẫm. Trẫm giao việc cho ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm những gì?
“Thần tuân chỉ.” Lưu Hạ tuân lệnh một tiếng, nhất nhất tấu rõ mọi chuyện.
Lưu Phất Lăng vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng cười nói: “Ngươi làm một vương gia dù sao cũng không uổng, Ti Thiên Giám khẳng định đều sẽ nói giúp ngươi.”
Lưu Hạ cười nói: “Lời hắn nói đều là nói thật, khối ở trong mộ kia đích thật là phong thuỷ bảo địa hiếm có, nhi tử của Điền lão đầu mời hắn đi xem phong thuỷ, ta chỉ nhờ hắn khi xem phong thuỷ, tiện thể nói thêm rằng hắn từng thấy được phong thuỷ bảo địa.”
Lưu Phất Lăng nói: “Người không có ham muốn tất là kẻ mạnh, mà có ham muốn tất có nhược điểm. Nhưng mà, trừ phi ở vị trí rất cao, nếu không không ai là không có ham muốn.”
Lưu Hạ cười hì hì hỏi: “Hoàng thượng ‘Muốn’ cái gì?”
Lưu Phất Lăng cười nhạt: “Vậy ham muốn của ngươi là gì?”
Lưu Phất Lăng cùng Lưu Hạ nói chuyện xong, đã qua canh hai, lúc tới Tuyên Thất điện, câu nói đầu tiên chính là: “Trẫm rất đói bụng, nhanh đi đem đồ ăn Vân Ca làm tới đây.”
Vân Ca nghe vậy, cười nói: “Để ngự trù hâm nóng lại đi! Thời gian cũng không tốn là bao nhiêu.”
Lưu Phất Lăng ngồi vào bên cạnh Vân Ca, chỉ cười mà không nói gì. Vân Ca hỏi: “Chàng có thấy tốt hơn không?”
“Y thuật của Mạnh Giác hết sức bất phàm, khó chịu vẫn tích ở lồng ngực đều tan biến hết sạch. Nếu bệnh có thể trị được, chúng ta vẫn y theo kế hoạch trước kia, nhưng mà hiện tại ta có một chủ ý rất tốt.” Mặt mày Lưu Phất Lăng lúc này lo lắng phiền muộn tiêu tán đi rất nhiều, ngầm tràn đầy vui sướng.
Vân Ca cười gật gật đầu, giấu mặt vào bờ vai Lưu Phất Lăng, không cho hắn thấy vẻ mặt của nàng: “Chủ ý gì hay?”
“Lánh đời có ‘Ở ẩn’ và ‘Giả chết*’, ta trước kia vẫn luôn muốn là ‘Ở ẩn’, nhưng chung quy dài dòng phức tạp, hơn nữa vẫn không nghĩ được làm thế nào an trí tốt cho Tiểu Muội. Lần này bị bệnh là một thời cơ vô cùng tốt, không gì trở ngại để mượn bệnh ‘Giả chết’, Tiểu Muội cũng còn có nơi đi. Nếu nàng ấy muốn tự do, ta sẽ hạ một đạo thánh chỉ muốn nàng ấy phải ‘Bồi táng**’, nếu nàng ấy muốn tôn vinh, vậy nàng ấy có thể trở thành hoàng thái hậu hoặc thái hoàng thái hậu.”
*Nguyên văn là Ẩn độn và Tử độn.
**Chôn cùng.
Vân Ca chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Lưu Phất Lăng cười nói: “Sau hai ngày nữa sẽ lệnh cho các thái y khác của thái y viện đều đến hội chẩn, để cho bọn họ nghiên cứu sứt đầu mẻ trán một phen, cũng làm cho bọn họ đều tự thấy chủ tử hoàn toàn tin tưởng bọn họ, cũng làm cho khắp thiên hạ đều không thể nghi ngờ.”
Đồ ăn được đưa tới, Vu An và Mạt Trà hầu hạ Lưu Phất Lăng, Vân Ca dùng bữa. Biết Lưu Phất Lăng thích ăn cá, cho nên Vân Ca trước hết gắp cá cho hắn. Lưu Phất Lăng ăn một miếng, khen: “Rất ngon.”
Vân Ca cũng gắp một miếng cá: “Ngon gì chứ? Cá tối kị là để nguội rồi mới hâm nóng lại, ăn thịt cá như là nhai gỗ ấy.”
Mạt Trà cười nói: “Chỉ cần cô nương làm, cho dù là mang một miếng gỗ thật, bỏ vào trong nước hầm một hồi, hoàng thượng cũng thấy ngon.”
Vân Ca chỉ vào Mạt Trà, nói với Vu An: “Vu An, đây là nha đầu mà ngươi dạy dỗ sao? Còn không quản lý?”
Bởi vì hoàng thượng bệnh, tâm trạng Vu An vẫn rất nặng nề, hôm nay cuối cùng trong bóng đêm thấy được một tia sáng, tâm tình của hắn thoải mái hiếm thấy, cười nói: “Nô tài dạy dỗ quả thực là vô cùng tốt, đều là bị cô nương nuông chiều thành quen nên thành ra có được “Đức hạnh” như ngày hôm nay, cô nương lại có hoàng thượng làm chỗ dựa, nô tài làm sao còn dám giáo huấn Mạt Trà?”.
“Lăng ca ca?”
Lưu Phất Lăng nghiêm nghị hỏi: “Vu An nói không đúng chỗ nào? Muốn ta xử lý hắn, dù sao cũng phải có cái sai mới có thể xử lý chứ?”
“Hừ! Mọi người đều liên hợp nhau lại, khi dễ ta là người ngoài!” Vân Ca không thèm đáp lời bọn họ nữa, vùi đầu ăn cơm. Vu An và Mạt Trà đều vụng trộm cười.
Lưu Phất Lăng ngắm Vân Ca đang có chút xấu hổ, nghĩ rằng cả đời này mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn Vân Ca làm, cho tới khi đầu bạc, chính là “Mong muốn” lớn nhất của hắn…
Đã nhiều ngày nay, cơ hồ toàn bộ quan viên đều không được ngủ ngon giấc, đầu tiên là thừa tướng Điền Thiên Thu lâm bệnh mà chết, mọi người phải vội vàng luồn cúi, vội vàng phúng viếng. Ngay sau đó, Ngự sử Đại phu Dương Sưởng thăng chức làm Thừa tướng, bách quan lại vừa phải vội vàng chúc mừng, vội vàng nịnh bợ. Thở còn chưa thở xong một hơi, lại nghe thấy hoàng thượng nhiễm bệnh, nhân tài kiệt xuất thái y viện – Trương thái y bó tay không có biện pháp, bất đắc dĩ đành chỉ có thể triệu tập toàn bộ thái y hội chẩn.
Trương thái y y thuật như thế nào, tất cả mọi người trong lòng hiểu rõ, khiến cho