
Tuyết không tan
Tác giả: Nhật Bảo Mai Hoàng
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 322565
Bình chọn: 8.5.00/10/256 lượt.
ểu Kỳ bận tâm.Ánh mắt sôi máu của Băng Linh dần dần căng ra.-Biết thế là tốt đấy,không ngờ bạn Băng Linh lại là một người hiểu chuyện vậy nha.Tiểu Kỳ tỏ ra đắc ý. Có vẻ như chiến tranh thế giới lần thứ 100 sắp xảy ra và Tiểu Long phải chui vào chốn nguy hiểm để giải cứu thế giới như những lần trước chăng.?? Con gái thật là lắm chuyện mà.Tiểu Long thầm nghĩ.-Thôi thôi cho tôi xin các tiểu thư ạ.Tôi đói rồi có đi ăn không? Cả hai cô nàng đều không trả lời,mỗi người kéo một tay Tiểu Long đi về một phía khiến anh suýt rách cái áo sơ mi ,tức giận anh hét lên.-Thôi ,không níu kéo bấu víu gì cả,đi ra quán bà Tư ăn bún nhanh.Không nói nhiều,không chọn lựa,không đi thì thôi. Thế là anh bước đi bỏ lại 2 cô nàng với đôi mắt to tròn tỏ vẻ ngạc nhiên.Hai cô nàng đành im lặng bước theo. CHƯƠNG II:TAI NẠNTuyết không tanChương II:Tai nạnTại khu nhà trọ của Tiểu Long.Gần 8h Tiểu Long mới nhấc được cái thân về tới phòng trọ,một ngày thật dài diễn ra làm cái thân xác anh như kiệt quệ.Trời oi bức,ngột ngạt như muốn hãm hại con người ta khiến anh chỉ kịp vứt cái cặp xuống giường rồi chạy thẳng vào phòng tắm “chung” của khu trọ. Khi vừa gột bỏ chiếc áo sơ mi xuống , bỗng có tiếng hét thất thanh và làn gió bỗng lùa qua người anh tạo cái cảm giác rùng mình,ớn lạnh,cánh cửa nhà tắm mở tung ra Nhã Nhã lao vào nhà tắm như tên bắn.Hai mắt nhìn nhau,hai miệng há hốc,hai chân như bị chôn tại chỗ. Sự ngượng ngùng hiện rõ trên khuôn mặt của hai người. Nhã Nhã đỏ mặt,vội vàng giải thích.-Tao….taooo…tao xin lỗi tại tao đang giặt đồ ngoài kia thì có con chuột nó chạy qua,tao sợ quá không biết núp đâu nên chui luôn vào đây,không ngờ lại có người.Nhã Nhã vừa giải thích vừa đưa ánh mắt đầy vẻ thương cảm lên nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi và đầy mệt mỏi của Tiểu Long.Tiểu Long chưa kịp thốt lên lời thì đầu Nhã Nhã như lóe lên ý nghĩ nào đó nàng ta quay đầu bước ra rồi nói vọng vào.-Cũng tại mày không khóa cửa lần sau nhớ khóa vào không người ta lại bị đầu độc tâm hồn trẻ thơ.Vừa trêu đùa Tiểu Long cô nàng vừa hoan hỉ che miệng cười.Mấy tên “khốn nạn” đang đứng ngoài hóng gió cũng chen chân vào trêu đùa,không khí cũng bớt đi phần nào sự oi bức của ngày hè tháng 8.Tiểu Long cũng chẳng để ý vì cái nóng và sự mệt mỏi đang đè nát thân thể anh,khiến nó như chỉ khát khao được vẫy vùng trong làn nước lạnh.Những dòng nước mát lạnh xối xả trôi xuống cơ thể anh khiến cái nóng được giải tỏa,anh như đắm chìm trong sự thoải mái. Mặc quần áo,lau khô tóc anh bước ra ngoài thì gặp Xuân Hải ( bạn cùng lớp,cùng phòng trọ,khá tương đồng tính cách với anh ).-Giờ mới tắm à ? Tiểu Long chợt hỏi Xuân Hải trong sự thoải mái vừa được giải tỏa.-Không ! Tao vào lấy quần áo để quên trong đó,tao phải đi có việc ra ngoài .À mà tí cứ khóa cửa vào có gì tao ngủ nhà bạn đó. Xuân Hải vừa nói vừa vội vàng vào nhà tắm ,vẻ mặt tỏ ra chút gì đó buồn bã.Tiểu Long tò mò nhưng cũng chẳng dám hỏi gì thêm chỉ biết gật đầu một cái rồi sang phòng Nhã Nhã ăn cơm. Cả khu trọ khá đông người nhưng chỉ có 3 đứa bằng tuổi nhau học chung trường nên rất thân thiết.Tiểu Long,Xuân Hải và Nhã Nhã lại học cùng lớp nên cái gì cũng “có” nhau,cuộc sống ở trọ cũng trở nên khá vui vẻ. Nhã Nhã ở phòng riêng nhưng ngày nào cô cũng nấu cơm cho cả Xuân Hải và Tiểu Long sang ăn cùng.Hai chàng cũng bớt được một khoản chi tiêu nên rất hứng thu với việc đi ăn “chực” nhà Nhã Nhã. J . Vừa bước tới gần cửa phòng Nhã Nhã mùi thơm đã tỏa ra ngào ngạt,Tiểu Long bụng réo từ chiều ,giờ lại gặp hoàn cảnh này thật không thể chịu nổi.Anh bước nhanh chóng vào phòng,Nhã Nhã đang đứng nấu nồi gì đó rất chăm chú.Tiểu Long khẽ đứng nhìn cô,dáng người mảnh dẻ với nước da trắng,Nhã Nhã búi tóc lên cao làm hiện rõ tâm lưng dài của cô.Hôm nay,cô mắc chiếc phông đen càng tôn lên nước da trắng ngần của cô.Hình ảnh của cô lúc này như gợi lại một điều gì đó cho Tiểu Long,khóe mắt anh khẽ nhòa,sống mũi khẽ cay.Anh đang nhớ mẹ,lâu lắm rồi anh chưa gặp mẹ,chưa được ăn cơm với mẹ.Từ trước đợt đi Đà Nẵng hơn 1 tháng rồi anh chưa gặp mẹ L .Từ dáng người đến nước da đều giống mẹ anh,mùi thơm của món thịt kho mẹ hay nấu cho anh ăn mỗi lần anh thích.Anh đang nhớ mẹ.Chợt giật mình thoát khỏi suy nghĩ của anh là bàntay khẽ tát vào má anh của Nhã Nhã.-Mày sao vậy ? Nhã Nhã khẽ cười ,tò mò hỏi.-À không sao ! Đói quá nên đơ luôn ý mà ! he he J ăn cơm đi,hôm này thằng Hải nó không ăn đâu.-Nó đi đâu đấy ! tối thế này rồi còn lang thang đâu không biết ! Nhã Nhã có vẻ tỏ ra lo lắng dò hỏi.-Tôi chịu,kệ nó đi,đi ăn cơm đi mày.Vừa nói vừa chạy ra bê nồi cơm anh có vẻ vội vã.-Wow ! Thơm thế ! Tiểu Long khen ngợi món thịt kho của Nhã Nhã,cô nàng hí hửng đáp.-Chuyện ! Tao nấu mà lại,mẹ tao dạy đó! Ngon thì ăn đi.-Ừ ăn đi.Tiểu Long chợt thấy buồn.Chắc tại Nhã Nhã lại nhắc về “mẹ”. Hai người vừa ăn vừa xem phim bỗng điện thoại Tiểu Long reo lên.-Trời,thằng quỷ này gọi có việc gì không biết,ăn cũng không xong ! Anh bỏ bát đũa chạy ra giường lấy chiếc điện thoại đang cắm sạc.-Ai thế ! Xuân Hải à ? Nhã Nhã cũng ngừng ăn,hỏi.-Ừ.-Alo,chuyện gì vậy mày,tao đang ăn cơm,gọi