
khó chịu.-Trời ! ! ! ! ^_^ Buồn quá rồi ! Không sao ! Tôi đợi bà ! Tiểu Long khẽ cười,an ủi sự kiên nhân của Nhật Mai và của chính bản thân anh. Ngồi trên chiếc ghế nhựa,Tiểu Long mệt mỏi sau quãng đường dài ngả lưng dựa vào thành ghế,từng hàng cây khẽ đung đưa,cơn gió nhẹ như mang “lửa” lại gần khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của anh. Từng chiếc xe bus đi qua,từng lượt người vội vàng cập bến,hình bóng cô anh chưa từng gặp,khuôn mặt cô anh chưa từng biết,Tiểu Long cố gắng tìm tòi trong đám người bước xuống khỏi từng dòng xe. Mệt mỏi,buồn rầu pha chút thất vọng,mong chờ.-Yêu quái ! Giọng nói cô từ đâu đó vang lại đôi tai Tiểu Long.-Nhật Mai ! Tiểu Long khẽ thốt lên tên cô,anh quay chiếc cổ dài xung quanh tứ phía,anh đứng dậy đi dần về phía đằng sau mái che.Tiểu Long nhìn từng cô gái đứng gần anh J theo dõi từng nét mặt,anh đang cố gắng tìm Nhật Mai.-Yêu quái ! Tìm ai vậy ! Nhật Mai khúc khích cười,cô vỗ nhẹ vào vai Tiểu Long làm anh giật mình quay lại.*Đờ đẫn* *bối rối* ( nhịp tim Tiểu Long đang đua với vận tốc tên lửa,nó đập mạnh trong lồng ngực anh)-Sao ! Thấy thần tiên sợ quá hả ! Nhật Mai mỉm cười.-À đâu đâu có ! Tôi mà phải sợ bà á ! Tiểu Long vẫn đứng im tại chỗ,anh lên tiếng như sửa chữa sự bối rối của mình.-Đi chơi nào ! đứng đây làm gì ! Vào chợ chơi đi ! Nhật Mai kéo anh theo mình. Tiểu Long ngây ngô bước theo từng bước chân cô,khu chợ Xanh hôm nay huyên náo,tập nập quá ! Nhật Mai kéo Tiểu Long băng qua hàng người tập trung đầu cổng,vào phía trong,không khí cỏ vẻ bớt ngột ngạt,Nhật Mai buông cánh tay Tiểu Long ra khỏi tay mình,cô tung tăng bước trên con đường tấp nập. Hai người im lặng đi cùng nhau,mỗi người ngắm quần áo một bên,Tiểu Long ngắm đồ nữ,Nhật Mai ngắm đồ nam,dù cả hai mong muốn điều ngược lại nhưng không “tên” nào dám lên tiếng.-Này ! Chui vào quán chè kia nghỉ chân đi ! Tiểu Long phá bầu không khí.-Ừ ! Tôi cũng đang khát nước quá à ! Nhật Mai đồng tình. Quán chè bên đường đang đông khách ra vào,tìm kiếm một góc nhỏ hai chỗ ngồi,Tiểu Long kéo Nhật Mai theo mình.Hạ bệ,hai tên “ít nói” ngồi đối diện nhau rồi đưa ánh mắt nhìn người xung quanh.Ngại.-Bà ăn đi ! Thần tiên ! Tiểu Long tinh nghịch lên tiếng.-Ông ăn gì tôi ăn đấy ! Nhật Mai quay mặt nhìn Tiểu Long đáp.-Cô cho cháu 2 cốc chè thập cẩm,1 cốc không đỗ.Tiểu Long vẫy tay gọi cô chủ quán.-Sao ông biết tôi không thích ăn đỗ ! Nhật Mai tò mò.-Có lần bà kể rồi mà ! Tiểu Long mỉm cười ngắm nghía Nhật Mai.-Nhìn cái gì ! Vẻ ngượng ngùng không thể giấu nổi trên khuôn mặt cô.-Bà xinh nhể ! Đáng yêu nữa ! Tiểu Long khen ngợi sau một hồi thẫn thờ ngắm nghía.-Chuyện tôi mà lại ! Nhật Mai khúc khích cười tỏ vẻ thoải mái. Hai cốc chè được đưa ra trước mặt,hơi lạnh của từng cục đá tỏa lên không gian nữa hai ánh mắt đang nhìn nhau chăm chú.-Ông nhìn trẻ con nhỉ ! Chẳng giống cái giọng nói chuyện hằng ngày với tôi tí nào ! Nhật Mai khấy đều cốc chè,tay cô với tờ giấy lau chiếc thìa trong hộp.-Giọng tôi già lằm hả ! Mà bà chắc người lớn. Tiểu Long mĩm môi chê trách.-Thì tôi thấy thế không được à ! Thích “chiến” không ? Nhật Mai tủm tỉm.-Thôi ! ở đây đông người ,cãi nhau không hay ! Tiểu Long khuyên can. Nhiệt độ cơ thể hai con người này hạ bớt,họ lại bước từng bước thật chậm trên khoảng trời ngập tràn quần áo.Khu chợ sinh viên ngày càng náo nhiệt,người mua,người bán ồn ào qua lại,Tiểu Long nhìn chộm Nhật Mai khi cô nàng đang chú ý tới vài bộ quần áo ngắn so ciu trước mặt.Đúng là con gái ! Bản tính khó dời,thích quần áo đến thế là cùng,Tiểu Long thầm nghĩ,anh đang chăm chú nhìn lên mái búi gọn gàng của cô.Làn da trắng trên khuôn mặt như được ánh nắng phản chiếu vẻ đẹp mịn màng của nó vào đôi mắt thần thờ của Tiểu Long,đang chăm chú thì Tiểu Long ăn ngay một phát tát vào mặt.Giật mình.-Nhìn gì mà ghê thế ! Nhật Mai quay đi,cô cố giấu anh vẻ ngại ngùng tỏ rõ trên khuôn mặt mình.-Ái dà ! Tiểu Long đưa tay lên sờ chỗ má vừa bị cô tát,nhẹ nhàng,êm ái,diu nhẹ,ngọt ngào là những cảm giác sau khi ăn “tát” của anh. Trời vẫn chiếu từng tia nắng gay gắt xuống mặt đất,Nhật Mai tỏ vẻ mệt mỏi,cô đứng nghỉ dưới lán hiên của một cửa hàng bán giầy dép.-Nhìn bà có vẻ ốm vậy ! Tiểu Long lo lắng nhìn vẻ mặt cô.-Tôi sắp phải vể rồi, tôi chốn viện đi với ông đấy.Nhật Mai tay sờ lên trán,đôi mắt cô khẽ nhắm lại.-Để tôi đưa bà ra bến xe ! Lại bị đau dạ dày à mà phải vào viện.(Nhật Mai bị bệnh dạ dày di truyền từ bé nên đối với Tiểu Long việc cô đau dạ dày và vào viện là chuyện quá quen thuộc với anh) Dưới bóng cây phượng vĩ sau bến chờ xe bus,Nhật Mai đứng cạnh Tiểu Long,cô nhìn anh chăm chú,ánh mắt hai người dần trở lên thân thuộc,ánh mắt “rọi” qua từ đôi mắt tròn xoe của Nhật Mai như nhãn lực khiên Tiểu Long không thể rời.Từng hàng người vẫn đông đúc đi qua lại,chiếc xe bus Nhật Mai chờ đợi hiện dần dần từ xa,mập mờ,hiện ẩn qua từng lớp lớp phương tiện phía trước.Tiểu Long nhìn Nhật Mai với ánh mắt tiếc nuối,anh cầm tay cô kéo ra trước bến chờ,Nhật Mai lảo đảo theo sau.-Bà về nhé ,đi đường cẩn thận,nhớ giữ gìn sức khỏe đấy ! Tiểu Long nhìn cô.-Làm như không bao giờ gặp nhau nữa ý