
ạc. “Núi Vân Mộng là trong Tề quốc nổi danh Quỷ Vực nha! Nghe nói yêu quái ở đây so với dân chúng Tề quốc còn nhiều.”
Khuôn mặt ngăm đen của hắn hiện lên một chút hồng, thật không ý tứ nói, cái gọi là yêu quái này đều là sư phụ hắn nghiên cứu y thuật, bừa bãi tạo thành đi.
“Tuyên nhi, ta…” Đột nhiên, hắc sắc mặt rùng mình. “Ai?”
“Tam đệ, đã lâu không gặp.”
Người tới đúng là Chu Bằng. Bên cạnh hắn có mười thân binh, phía sau còn có năm mươi quân sĩ xếp thành hai hàng, người người mang dao mang cung.
“Nhị ca không phải hẳn là khải hoàn hồi kinh, nhận phong thưởng của giám quốc đại nhân? Vì sao dẫn binh tới đây?” Bộ Kinh Vân kéo Tề Tuyên bảo hộ ở sau người.
“Tam đệ, ngươi từ quan như thế nào lại không cho nhị ca một tiếng? Nếu không phải đại ca nói, ta còn không biết đâu!” Chu Bằng nháy mắt, trừ bỏ thân binh hai hàng quân sĩ nhanh chóng di chuyển, đem Bộ Kinh Vân cùng Tề Tuyền vây lại. “Nhớ năm đó, ba huynh đệ chúng ta kết nghĩa, từng lập minh ước, vì Tề Quốc cúc cung tận tụy, chết không nề hà, nay đại sự chưa thành, tam đệ dĩ nhiên đã quên lời thề sao?”
Bộ Kinh Vân chỉ biết Lí Hữu Hợp tâm không an. “Cho nên nhị ca tới nơi này là khuyên ta hồi kinh phục chức?” Lạnh lùng quét mắt qua đám cung sĩ đang giương cung. “Nếu không phải nhị ca mở miệng, tiểu đệ thấy trận trận như vậy, còn tưởng nhị ca muốn giết người diệt khẩu đâu!”
“Ha ha ha!” Chu Bằng ngửa đầu cười to. “Tam đệ vẫn thích nói đùa như vậy, nhị ca như thế nào giết ngươi? Ngươi là Tề Quốc lương đống chi tài, một trận này là để diệt trừ tai họa muốn đảo điên Đại Tề ta.”
“Tai họa là nói ta sao?” Tề Tuyên nay đã thay nữ trang, quần áo thanh thủy lục sam váy, tóc dài kết biện, dùng một hạt châu kết lại trên đầu, chưa dùng nhiều trang sức, lại giống như dòng nước giữa sa mặc, tiên tử giáng trần, kiều diễm vô song.
“Phụng ý chỉ của giám quốc đại nhân cùng tướng gia, Tề Tuyên phạm thượng, dụ dỗ võ tướng, tội này tử.” Chu Bằng giơ lên tay phải, cho các quân sĩ chuẩn bị, chỉ đợi ra lệnh một tiếng, liền khiến Tề Tuyên trở thành một khối thi thể.
“Chậc!” Tề Tuyên khẽ gắt một tiếng. “Ta cũng không biết Lí Hữu Hợp có quyền thế như vậy, cư nhiên có thể hạ chỉ.”
“Yêu phụ, nhiều lời vô nghĩ, người lên…”
“Chậm đã!” Tề Tuyên hô to. “Ngươi nói phụng chỉ, thánh chỉ đâu? Nói miệng không bằng chứng, bản cung tốt xấu cũng là cốt nhục tiên hoàng, như thế nào cũng là thân phận công chúa, ngươi dám giết ta?”
“Vì sợ rèm pha, đương nhiên chỉ có mật chỉ, chẳng lẽ lại dùng giấy trắng mức đen viết ra cho toàn thiên hạ biết người trong hoàng tộc biến chất như vậy?”
“Đại Tề ta nặng nhất là hiếu lễ hữu ái, hơn trăm năm lập quốc tới này, chưa từng có ví dụ huynh đệ tương tàn, ngươi nói giám quốc đại nhân hạ mật chỉ giết ta, rõ ràng ăn nói bừa bãi.” Tề Tuyên đưa mắt nhìn quanh bốn phía quân sĩ. “Tề Tuyên ta là Diễm quý phi chi nữ, đại tỷ giám quốc đại nhân, thử hỏi giám quốc đại nhân làm sao có thể hạ mật chỉ giết ta? Rõ ràng là ngươi Chu Bằng cùng Lí Hữu Hợp ý đồ gây rối, có ý đồ châm ngòi li gián tình nghĩa tỉ muội ta, mưu đồ lợi riêng!”
Lời vừa nói ra, bốn phía quân sĩ một trận mờ mịt, xôn xao xôn xao, vòng vây chung quanh đúng là xuất hiện khe hở.
“Chúng quân sĩ đừng nghe lời li gián của yêu phụ, nàng câu dẫn Bộ thống lĩnh bỏ trốn, dâm loạn hậu cung, thiên chân vạn xác, giám quốc đại nhân cũng vì bất đắc dĩ mới hạ lệnh tru sát.” Chu Bằng sợ binh sĩ sinh tâm nghi ngờ, vội vàng trấn an.
“Ngươi vừa rồi còn nói Kinh Vân là rường cột nước nhà, hiện tại lại nói giám quốc đại nhân muốn giết hắn, lời trước lời sau không nhất quán, rõ ràng, trong lòng có quỷ.” Tề Tuyên nói.
Lời nói kia của nàng lại khiến cho tâm hoài nghi của các binh sĩ càng trở nên hỗn loạn.
Bộ Kinh Vân thực sự bội phục nàng, cái gì gọi là không chiến mà thắng? Nàng là ví dụ, đâu giống Chu Bằng cái loại giết một ngàn quân, tự tổn hại tám trăm quân, phương pháp tác chiến như vậy thật là hại mình hại người.
“Yêu phụ, chết đến nơi còn dám vu miệt (vu khống+miệt thị) bản tướng! Chúng quân sĩ nghe lệnh, bắn!” Chu Bằng hô to.
Nhưng quân sĩ đã bị lời nói của Tề Tuyên thuyết phục, trong lúc nhất thời, kéo cung, lại không biết có nên bắn hay không.
Tề Tuyên kéo ống tay áo Bộ Kinh Vân, nhỏ giọng nói: “Việc này khó giữ lâu, chuẩn bị chạy trối chết.” Nàng cũng lặng lẽ đem ám khí, độc dược loạn thất bát tao Tề Tranh đưa lấy ra, chuẩn bị dùng tới.
Bộ Kinh Vân vuốt cằm, đối nàng truyền âm. “Như thế này nếu tình huống có biến, ta bám trụ Chu Bằng, nàng biết phía đông bắc, không cần lo lắng cái gì cây to thú lớn, chính là thẳng tắp mà chạy, biết không?”
“Muốn hay không điên đảo một chút?” Nàng biết Bộ Kinh Vân võ công rất tốt, nhưng có đôi khi, võ công không đại biểu cho tất cả, nhất là đối mặt với quân đội cung nỏ này, nàng cho rằng ám khí cùng độc dược trong tay mình ngược lại so với cá nhân dùng võ tốt hơn.
“Không được.” Hắn rõ ràng nàng bề ngoài thô lỗ, kì thực tâm tư thẳng thắn, lần này trốn đi, nàng sẽ không chuẩn bị cái gì. Nàng không hề có vũ lực, cung tiễn này tùy tiện bắn tới thân thể nàng, đều có thể lấy đ