
i người quen nhau từ thuở còn thơ. Lớn lên thành vợ chồng tình sâu nghĩa nặng keo sơn gắn bó.
Hai người như đôi chim uyên sống dưới mái nhà. Như cặp tiên đồng ngọc nữ luyến ái. Đúng là cực kỳ hạnh phúc.
“Lúc đó ta như muốn bỏ hết võ thuật, chỉ sống dưới mái nhà tranh đơn sơ, như cặp vợ chồng bình thường mà hạnh phúc!” – Hóan Diện Nhân bồi hồi tả lại.
“Rồi sao nữa?” Hiết Hổ và Cự Giải quả thật rất tò mò.
“thì đến lúc phải thay mặt mới chứ sao…”
Được vài năm, gương mặt Hóan Diện Nhân đang dùng bắt đầu cũ kỹ và rạn nứt. Đã đến lúc ả tìm người thay mặt mới. Khổ nỗi, làm sao tìm người thay mặt mà vẫn quay về làm vợ anh yêu được đây. Rốt cuộc, Hóan Diện Nhân đành thay mặt với một cô gái khác, cũng xinh đẹp nhưng chẳng giống gương mặt người vợ anh chồng.
“Ta hồi hộp về, không biết giải thích sao” Hóan Diện Nhân tả lại. Ả đi vào nhà, với gương mặt mới, tự nhận rằng mình là em họ của người vợ, và báo tin vợ đã chết như thế nào. Cũng không quên truyền lời “trăn trối” rằng vợ anh muốn em phải thay cô nâng khăn sửa túi giúp. vân vân và vân vân…
“Và thế là từ đó ta tiếp tục ở lại đó sống đời uyên ương hoang lạc. Yêu nhau đắm đuối nồng nàn!” – Hóan Diện Nhân kết luận.
Hiết Hổ và Cự Giải há hốc mồm “vậy thì có vấn đề gì đâu?”
“Vấn đề là…” Hóan Diện Nhân bực mình. Rõ ràng hai tên đàn ông này không hiểu gì cả. “Vấn đề ở chỗ không có vấn đề gì hết! Ta ở đó, thay mặt thêm vài lần nữa, lần thì bảo em họ, lần bảo em bà con, lúc bảo em kết nghĩa. Tóm lại, ta đã thay mặt 5, 6 lần gì đó. Anh chồng vẫn sống vui vẻ. Cứ mỗi lần có vợ mới lại yêu chiều vợ mới như thường.”
Hiết Hổ và Cự Giải vẫn chưa hiểu.
Tức là, tuy có nhiều vợ với nhiều gương mặt khác nhau, nhưng thật chất vẫn chỉ là một người, là Hóan Dịên Nhân. “Ta vừa là vợ mới vừa là vợ cũ, thấy chồng vợ nào cũng yêu y nhau thì ta ghen với ai bây giờ!”
“Cứ như thể vợ nào cũng được miễn là vợ, người mới đến thay người cũ quên đi! Vậy tình yêu là cái gì chứ! Nếu thật yêu ta thì sao có thể yêu người khác nhanh chóng và đại trà như vậy???”
Hiết Hổ và Cự Giải lão gù lóang thóang hiểu được tâm sự của Hóan Diện Nhân mặc dù hai gã này vẫn không thấy lô-gic trong suy luận của ả…
Nhưng dù sao… trở lại chuỵên Vạn Độc Vương và Đông Tử.
Ba dị quái ngồi trên mái nhà từ đầu nhưng lại chẳng can thiệp đúng lúc, thế là vì bận tay truyền công cho Đông Tử, Vạn Độc Vương lãnh một mũi tên ngay vào họng, máu chảy ròng ròng.
Đông Tử vốn bíêt sẽ được lay tỉnh trong đêm nay thế nhưng không ngờ khi thức dậy lại thấy ân nhân người đầy máu như thế. Và cũng không ngờ ân nhân khác là Bạch Dương cũng có mặt tại đây. Hai ân nhân lại đánh nhau mới chết chứ!
Đông Tử ngồi giữa, một bên Vạn Độc Vương máu chảy ròng ròng, gương mặt đanh lại, bình thường lạnh lẽo lại càng lạnh lẽo hơn. Bên kia, Bạch Dương công tử đẹp trai hoa nhã cũng gườm gườm, lần này nhất định phải hạ gục tên hắc ám Vạn Độc Vương cho được.
Tuy vừa rồi vừa đánh tan cả võ đường họ Lưu, võ công Vạn Độc Vương không chỉ có thế. Vạn Độc Vương dùng thân luyện độc, ngọai trừ luyện được siêu độc tự biến bản thân mình thành chất độc cũng còn luyện được nội công cực kỳ thâm hậu. Bị mũi tên xuyên vào cổ và phần lớn công lực đã mất truyền cho Đông Tử, người giang hồ có nội lực thâm hậu không chết cũng yếu đi nhiều, vậy mà, Vạn Độc Vương vẫn còn đủ sức bẻ gãy thân tên, vận công đánh trả.
Ngay cả ba người thân thuộc là Hiết Hổ, Hóan Diện Nhân và Cự Giải lão cũng không hề ngờ nội lực Vạn Độc Vương lại thâm hậu đến vậy. Thấy Vạn Độc Vương vận công cả ba thất sắc kêu lên:
“Phong vũ chưởng?!??????!!!!????????111111”
“Phong vũ chưởng lực là một võ công thất truyền, vốn chỉ trong dân gian đồn đại. Người luyện phong vũ chưởng phải nuốt hạt châu phong vũ được luyện hàng trăm năm. Chỉ cần một chưởng có thể khiến cây cỏ trong vòng trăm dặm tan nát từng mảnh!” Lão gù Cự Giải ré lên.
“Phong vũ hàn công bao bọc người ngậm ngọc bằng chưởng khí. Hóa ra tên Vạn Độc Vương có hạt phong vũ châu trong người. Hèn gì quanh người lúc nào cũng có hàn khí và hạt tuyết đen”. – Lão thuyết minh thêm.
Khi đó, Vạn Độc Vương đã vận công đầy trời. Khí lạnh ngập cả đại sảnh, xóay gió cuộn ầm ầm và bông tuyết đen phủ kín tầm nhìn. Cả võ đường hỏang hốt dáo dát dồn vào nhau. Gió lạnh cuồn cuộn và trong phút chốc quất gãy cây cung Bạch Dương cầm.
Vạn Độc Vương liếc nhìn Đông Tử, cau mày, nghiến răng, siết chặt nắm đấm chuẩn bị tung chưởng.
Bọn dị nhân trên mái nhà hét lớn
“CHẠY THÔi!!!!!” Rồi phi thân trốn mất.
Bọn Bạch Dương hốt hỏang bày trận, 7 cô gái tựa vào nhau thành vành đai đỡ chưởng cho Bạch Dương ở giữa.
Vài phút căng thẳng trôi qua, gió lặng mà không thấy Vạn Độc Vương tung chưởng. Đến khi bụi tuyết lắng xuống nhìn lại mới thấy Vạn Độc Vương đã biến mất mà không hề tung chưởng.
Không biết có phải vì Đông Tử ngồi ngay dưới chân hay còn có lý do nào khác.
Vạn Độc Vương chuồn mất, Bạch Dương tức anh ách nhưng cũng nể sợ công lực của phong vũ chưởng.
“Lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến phong vũ chưởng. Nếu giang hồ biết được Vạn Độc Vương có phong vũ châu thì