Ring ring
Tương tư ác quỷ

Tương tư ác quỷ

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324505

Bình chọn: 9.00/10/450 lượt.

ông bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Người lương thiện như ba mẹ, phải được thanh thản an hưởng tuổi già.

Cô xoay người, dựa trán vào tấm kính cửa sổ, từ từ nhắm mắt lại. Chỉ mong họ không quá lo lắng, cô cầu mong ba mẹ được sống vui vẻ.

Cửa chợt mở.

Nghe âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ cánh cửa, không cần nhìn cũng biết là hắn.

Mấy hôm nay, hắn giam lỏng cô ở trong phòng, còn cô hoàn toàn coi hắn như không tồn tại.

Hắn không khóa cửa phòng, chỉ khóa thang máy lại. Buổi trưa hôm đầu tiên, cô nghĩ hắn sẽ đi làm. Nhưng khi mở cửa, thấy hắn đang ngồi gõ máy tính trong phòng khách, khiến cô lâm vào tình cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong. Cuối cùng, vì không muốn mình bị yếu thế, cô bèn tới phòng ăn rót nước uống.

Hắn ngồi không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm cô.

Cô cố tình làm như không thấy hắn, cả người bỗng căng thẳng, mãi đến khi thoát khỏi tầm mắt của hắn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Phòng ăn sạch sẽ và ngăn nắp giống như trong chương trình quảng cáo dụng cụ làm bếp. Cô tìm được một hộp sữa tươi lớn với mấy quả táo, mặc dù không ăn uống nhưng cô vẫn cầm về phòng mình. Tuy hắn không hề lại gần nhưng cái cảm giác hắn sẽ đột ngột đi tới vẫn luôn ám ảnh cô.

Cả ngày hôm ấy cô chỉ uống sữa chứ không động tới miếng táo nào. Nửa đêm, cô ra khỏi phòng lần thứ hai, hắn không còn ngồi ở phòng khách nữa. Bước ra tới cửa, quả nhiên thang máy phải có mật mã mới mở được, nhìn lên trên cửa cũng không thấy khóa điện tử. Sau đó cô cũng thử lại một lần nhưng không được, lần này hắn thật sự nghiêm túc, hắn sẽ không để cô rời đi. Nhân lúc hắn không ở đây, nhất định phải nghĩ cách mới được.

Ai ngờ, trong ba ngày qua hắn ở luôn trong nhà, nếu không ngồi trong phòng khách hay thư phòng, cô sẽ gặp hắn ở phòng ăn.

Từ đầu tới cuối hắn không hề nói câu nào, chỉ im lặng nhìn cô, để cô càng ngày càng nổi nóng, quát tháo mắng chửi, lấy đồ vật đánh hắn. Vì thế nên cô nhịn xuống, không nói năng gì, coi như hắn không tồn tại.

Từ đêm hôm đó, trừ khi thừa dịp cô đang ngủ hắn mới vào quét dọn mảnh kính vỡ, còn lại hắn đều không bước vào phòng. Cho tới hôm nay…

“Điện thoại của em.”

Nghe thấy giọng nói hắn, cô ngạc nhiên mở mắt ra.

“Là mẹ em.” Hắn nói thêm.

Cô quay ngoắt lại, cảnh giác nhìn hắn, không rõ hắn có mục đích gì. Hắn đưa điện thoại tới, chờ cô cầm lấy. Cô chỉ ngồi im nhìn hắn chằm chằm.

Hắn nghiến chặt răng, đang định rút tay về, trả lời điện thoại nhưng chưa kịp nói thì cô đã bật dậy giằng lại, rồi lùi về cạnh ghế.

“Này..”

Đây là câu nói đầu tiên của cô trong ba ngày qua, tuy giọng điệu hòa nhã nhưng trong đôi mắt nhìn hắn chứa đầy giận dữ và căng thẳng.

Vốn dĩ hắn định đi ra ngoài, nhưng bây giờ lại đút hai tay vào túi quần, mặt không biểu cảm nhìn cô.

Cơn tức giận trong mắt cô ngày càng tăng, cô xoay người lại không thèm để ý tới hắn nữa.

“Khả Khanh hả? Con có khỏe không? Mẹ gọi cho con hai ngày rồi mà không được, may mà Thiên Phóng nhớ ra gọi sang đây. Con bé này, đi công tác nước ngoài cũng không thèm nói một câu.”

Đi công tác? Đúng là đồ nói dối không biết ngượng!

Cô bừng bừng lửa giận, nhưng vì không muốn mẹ lo lắng, đành phải đâm lao theo hắn, nói thêm: “Con vẫn khỏe mẹ đừng lo, lúc nhận được quyết định đi con rất vội, chẳng may quên điện thoại ở nhà. Chân mẹ còn đau không? Mẹ đã ra viện khám lại chưa? Bác sĩ có nói gì không?”

“Có có có, ba con đã đưa mẹ đi rồi, bác sĩ nói khả năng phục hồi của mẹ khá tốt. Lần này con đi công tác đến bao giờ?”

Khả Khanh nghẹn họng, nắm chặt điện thoại, một lúc sau mới nói được: “Con… con bây giờ vẫn chưa rõ, có thể hơi lâu một chút, khi nào hết bận con sẽ về.”

“Con đi ra ngoài phải cẩn thận nghe chưa?”

“Vâng ạ.”

“Khi nào biết ngày về, nhớ gọi điện báo mẹ một tiếng, mẹ sẽ làm món chân giò luộc con thích.”

“Vâng.” Cô cắn môi, mắt ngấn nước.

“Được rồi, ba con đang gọi mẹ, con làm việc đi, khi nào rảnh rỗi nhớ gọi điện thoại cho ba mẹ nhé. Bye con!”

“Con chào mẹ.”

Âm thanh ‘tút tút’ truyền tới, một lúc lâu sau, cô mới nhấn nút tắt cuộc gọi. Cô ôm điện thoại vào lòng, cắn môi cố nhịn không khóc.

“Anh có ý gì?”

“Họ sẽ lo lắng.”

Cô nhìn từng đám mây trắng phía chân trời, cười lạnh: “Anh việc gì phải quan tâm? Sợ họ báo cảnh sát sao?”

Hắn nhìn bóng lưng nhỏ bé và mỏng manh, trầm giọng nói: “Tôi biết em không tin, nhưng trong cuộc đời này tôi chưa từng giết ai, cũng không hề làm chuyện trái pháp luật, thậm chí chưa từng bị phạt lái xe lần nào.”

“Thật không? Thế còn vụ bắt cóc này?” Cô lạnh giọng chế giễu.

Hắn nhếch miệng cười khổ: “Ít ra từ trước tới giờ chưa từng.”

“Tiếc thật.”

“Nếu có cách khác, tôi sẽ không làm thế này.”

Câu trả lời của cô là một cái hừ lạnh.

Tuy thái độ cô không thân thiện, nhưng ít ra cô vẫn nghe hắn nói.

Hắn khao khát nhìn chăm chú vào chiếc cổ cao trắng ngần để lộ ra khi cô búi mái tóc dài lên. Cô mặc một chiếc áo lụa dài màu trắng, nhìn qua trông vô cùng mềm mại, ánh mặt trời chiếu vào khiến quanh người cô bao phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Hắn ép mình đứng im tại chỗ, đè nén dục vọng đang trỗi dậy.

“Từ nhỏ tôi đã mơ thấy em,