XtGem Forum catalog
Tương tư ác quỷ

Tương tư ác quỷ

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324593

Bình chọn: 7.5.00/10/459 lượt.

từng mảnh tản đi.

Ta nguyền rủa ngươi.

Cô ấy đã nói vậy.

Tiếng cười điên cuồng đó vẫn luôn lởn vởn trong tâm trí của cô, quẩn quanh vĩnh viễn không bao giờ biến mất. ——

Máu ấm nóng nhiễu đầy hai tay, là máu của hắn, tay của cô.

Cô biết hắn hận cô, vô cùng hận!

Thế nhưng ở kiếp này, cô vẫn buộc phải giết hắn, chưa từng có ngoại lệ, không hề có.

“Không…” – Đôi mắt to ngấn lệ, Khả Khanh nhìn người đàn ông trước mặt mình, toàn thân run rẩy, chợt cô xoay người bỏ chạy.

“Khả Khanh!”

Cô không quay đầu lại, cố gắng chạy băng qua căn phòng tới chiếc cầu thang.

“Chết tiệt!” – Hắn thực muốn làm thịt ả phù thủy hèn hạ kia!

Cừu Thiên Phóng tức giận đuổi theo Khả Khanh.

“Khả Khanh!”

Cô chạy vội lên lầu, ghé qua tất cả các phòng để tìm đường thoát, nhưng cửa sổ nào cũng đóng kín. Tiếng gào khẩn thiết của hắn đã ở gần bên tai.

Khả Khanh hoảng hốt, vừa nhìn thấy một chiếc cầu thang khác, cô lập tức xông tới.

Chiếc cầu thang xoắn ốc dẫn tới một vườn hoa nhỏ, cô đẩy cánh cửa lao ra ngoài mưa gió xối xả.

Thấy cô sắp biến mất khỏi tầm mắt, tim phổi hắn như muốn nứt toác, hắn biết chỉ cần rời khỏi đây hôm nay, sau này cô sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Lòng nóng như lửa đốt, hắn lao nhanh vào màn mưa tầm tã trong vườn hoa, miệng điên cuồng gào thét.

“Điệp Vũ ——”

Khả Khanh khựng lại, đờ người bên mé tường thấp.

Sao hắn lại biết cái tên này? Vì sao?

“Điệp Vũ….”

Cô xoay người nhìn hắn với ánh mắt khó tin, miệng thì thào, – “Anh gọi tôi là Điệp Vũ… Thì ra anh vẫn luôn nhớ?”

Cừu Thiên Phóng thở dốc, sắc mặt xám ngoét, hắn mím môi, nắm chặt hai tay thành quyền, đáy mắt đã trở nên tối sầm.

“Điều đó không quan trọng.” – Hắn hô to, muốn lao đến nhưng lại sợ cô nhảy xuống nên không dám liều lĩnh tùy tiện, hắn chỉ có thể dè dặt đứng yên tại chỗ.

“Anh vẫn còn nhớ.” – Khả Khanh chết trân nhìn người đàn ông trước mặt, trong khoảnh khắc cô có cảm giác máu toàn thân mình bị người khác rút sạch, đầu óc hỗ loạn, ký ức ở chung cùng hắn trong mấy tháng vừa qua hiện lên trong đầu cô.

Anh yêu em.

Không!

Anh có thể chờ.

Nói dối!

Anh chỉ hy vọng em ở bên cạnh anh.

Dối trá!

Có thể ư?

Tất cả đều là dối trá!

Khả Khanh vịn tay vào bức tường thấp phía sau lưng, toàn bộ cơ thể cô run rẩy.

Gió mưa lạnh băng ào tới như muốn xé rách tất cả mọi thứ, xé tan cả cơ thể nhỏ bé của cô.

“Anh gạt tôi…” – Từng câu chữ được tuôn qua hàm răng nghiến chặt.

“Không có.” – Lòng đau như cắt, Cừu Thiên Phóng không kịp suy nghĩ nhiều đã bước lên phía trước một bước, thấy Khả Khanh rụt người lại, ý đồ muốn nhảy xuống, hắn lại dừng.

“Anh gạt tôi!” – Sắc mặt Khả Khanh càng thêm trắng nhợt. – “Anh gọi tôi là Điệp Vũ! Anh biết! Biết tôi là ai, anh nhớ hết tất cả mọi thứ, đồ dối trá…..”

“Đều không phải! Chết tiệt! Anh không hề nói dối!” – Cừu Thiên Phóng gào lên.

Khả Khanh lắc đầu không muốn nghe lời hắn nói, nhưng trái tim vẫn quặn thắt, đau đớn. Cô hoang mang: “Tại sao đã nhớ hết tất cả mọi việc mà anh vẫn còn tìm trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi? Được rồi, tôi thừa nhận rằng đã quên mất anh rất hận tôi, đứng vào vị trí của anh mà nghĩ, làm sao không hận cho được? Tôi đã phản bội lại sự tin tưởng của anh, còn giết anh nhiều lần, rất nhiều lần, đương nhiên anh phải hận tôi…”

Cừu Thiên Phóng nắm chặt hai tay, chán nản khẽ gầm lên: “Anh không hận em!”

Khả Khanh giống như không nghe thấy lời hắn nói, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, bên khóe mắt xuất hiện hai dòng lệ trong suốt, cô nhìn hắn, môi nở nụ cười khổ sở: “Anh muốn báo thù sao?”

“Anh không muốn làm gì hết.” – Hắn cố gắng kìm nén cơn giận, nhìn đăm đăm vào cô, sau đó dè dặt vươn tay về phía Khả Khanh, – “Anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh thôi.”

“Ở cạnh anh?” – Lòng đau lại một lần nữa muốn nứt ra, đôi môi cô run rẩy – “Ở bên cạnh anh làm cái gì? Tôi là quái vật không thể chết, anh cũng không giết được tôi, muốn tôi ở bên cạnh để đến cuối cùng tôi lại ra tay một lần nữa có phải không? Tôi mệt mỏi quá rồi, muốn bỏ cuộc không được sao?”

“Không được!” – Hắn khẳng định như đinh đóng sắt, bước thêm một bước về phía cô, hắn nói chắc chắn – “Sẽ không giống như những lần trước, chuyện đó không bao giờ lặp lại một lần nữa, anh sẽ không để cho em có lý do ra tay với anh đâu!”

Khả Khanh lắc đầu, nước mắt tuôn rơi.

“Em đồng ý nhé.” – Hắn dụ dỗ.

Cô vẫn lắc đầu.

“Đừng đi…” – Hắn lại bước thêm một bước thăm dò.

Khả Khanh đứng run rẩy trong mưa, nước mắt chảy xuống cằm thành chuỗi.

“Hãy tin anh.”

Cô nghẹn ngào khóc nấc, vừa cảm thấy tin tưởng hắn, lại vừa sợ.

“Anh sẽ khiến số phận của chúng ta thay đổi.”

Khả Khanh nhắm nghiền hai mắt, hai luồng mâu thuẫn giằng xé trong lồng ngực.

“Anh nhất định sẽ chống lại nó.” – Cố đè nỗi sợ hãi xuống đáy lòng, hắn dịu dàng khẳng định, lại thừa cơ tiến thêm hai bước.

“Không, anh vĩnh viễn không thay đổi đâu, vĩnh viễn cũng sẽ không…” – Khả Khanh liên tục lắc đầu, cô cười như điên dại nhưng giọng nói lại run, – “Tôi đã từng thử rất nhiều lần, mỗi lần một cách khác nhau, nhưng ở mỗi kiếp vẫn luôn có chuyện xảy ra, luôn luôn có người chết đi, rồi tôi nhất định phải giết