Insane
Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210144

Bình chọn: 10.00/10/1014 lượt.

không nỡ rời tay, ậm ừ bừa vài tiếng.

Ngưu thông phán tiếp tục nói với Diệp Chiêu: “Tôi đã hỏi qua tất cả hàng xóm xung quanh, nửa đêm không hề nghe thấy bất kỳ một âm thanh lạ nào”.

Diệp Chiêu tiếp tục hét lên với Hạ Ngọc Cẩn: “Anh có nghe thấy không hả?”.

Hạ Ngọc Cẩn nhét cái rửa bút lông vào trong tay áo, vẫy vẫy viên quan nhỏ phụ trách thu dọn nói: “Ông đem về nhà chơi vài ngày, phân biệt thật giả, xem có liên quan gì tới vụ án không, sau đó trực tiếp đem dâng lên Hoàng thượng, ngươi nói với quan viên phụ trách tên là gì đó một tiếng cho ta”. Cậu quay người lại, đúng lúc thấy bốn con mắt của Diệp Chiêu và Ngưu thông phán đang nhìn chằm chằm vào mình, giật thót mình một cái, vội vàng túm lấy tay áo, to giọng thề thốt: “Ta sẽ trả lại!”.

Ngưu thông phán rầu rĩ nói: “Quận Vương à…”.

Hạ Ngọc Cẩn bứt bứt tai hấp tấp nói: “Ta biết rồi, hàng xóm không nghe thấy tiếng động lạ, vậy thì tiếng động không lạ chắc phải nghe thấy chứ hả? Hỏi kỹ một chút thế nào chả có cái gì đó, không chừng lại có vài manh mối”.

Tiếng động không lạ nghe thấy thì có tác dụng gì chứ?

Ngưu thông phán không nói gì, lạnh lùng nhìn Hạ Ngọc Cẩn đang làm loạn lên.

Phía bên ngoài nhà, mọi người đang túm tụm xung quanh, vừa thì thầm to nhỏ vừa xem ồn ào và người đẹp, nghe thấy cuộc đối thoại, ai nấy đều bật cười. Có vài tên to gan hò hét: “Nhà đỗ bà bà khóc cả đêm ầm ĩ cả buỗi tối!”, “Mèo hoang đang gọi xuân!”, “Đánh nhau!”, “Tiếng quạ kêu!”, “Còn có tiếng mắng vợ của La kẹt xỉn nữa! Cái thằng cha này thật không ra gì cả”.

La kẹt xỉn lẩm bẩm nói: “Con mụ phá nhà ấy, lãng phí của cải một cách ngu ngốc, có thể không mắng được sao?”.

Mấy người phụ nữ thấy anh ta ngứa mắt liền người này một câu người kia một câu châm chọc anh ta: “Vợ anh lại ăn nhiều hơn nửa bát à? Hay là nấu canh lại cho nhiều hơn hai thìa muối?”, “Chắc chắn là lúc khâu quần cho anh ta lại khâu thêm vài đường nữa, nên lãng phí tiền bạc đây”, “Chưa từng thấy người đàn ông nào như thằng cha này”.

La kẹt xỉn tức khí nói: “Hôm đó ăn tối, cô ta làm rơi cả một nửa to chiếc bánh màn thầu xuống đất, bị con chó cắn mất một miếng. Tôi bảo mang ra giếng rửa đi, để đấy rồi mai ăn, cô ta lại sợ bẩn, nhân lúc tôi không để ý, lén đưa cho thằng ăn xin bên ngoài, như thế còn chưa đủ bại sản sao?!”.

Mọi người đều phá lên cười ngặt nghẽo.

Hạ Ngọc Cẩn cũng cười theo mọi người, nhưng trong đầu tự nhiên lóe lên ý nghĩ, hỏi: “Người ăn mày đó ở đâu?”.

La kẹt xỉn vội vàng gật đầu cúi người nói: “Cái tên ăn mày khốn kiếp đó, có được cái bánh màn thầu rồi lẩn luôn. Nếu không phải là nửa đêm tôi mới phát hiện ra là cái bánh màn thầu không thấy đâu nữa thì tôi đã quyết không tha cho hắn”.

Hạ Ngọc Cẩn lại hỏi: “Hắn thường xuyên lang thang ở gần đây phải không?”.

La kẹt xỉn nói: “Vâng ạ! Mấy mụ đàn bà ở quanh đây hoang phí nhiều, người ta không biết hắn thường trốn ở đâu, bình thường không nhìn thấy hắn nhưng hễ ngửi thấy mùi cơm là hắn bắt đầu lê lết đến gõ cửa ngay”.

Hạ Ngọc Cẩn nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngươi thật sự không biết hắn sống ở đâu hả?”.

La kẹt xỉn: “Điều này… tôi không rõ lắm ạ!”.

Hạ Ngọc Cẩn lấy ra một lượng bạc huơ huơ trước mặt hắn sau đó rụt lại: “Không biết hả, thế thì thôi vậy”.

“Vợ tôi nhất định biết! Quận Vương đại nhân đợi tôi…”. La kẹt xỉn nhảy lên, lách qua đám đông còn nhanh hơn thỏ, chạy được vài bước, anh ta lại quay lại cảnh cáo mọi người: “Tiền thưởng là của ta, ai dám cướp thì ta sẽ liều mạng với người đó!”. Hắn ta nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, vội vàng chạy về nhà. Một lúc sau hắn lại lao tới, ngồi lăn trên đất, thở hổn hển, sau đó nhìn chằm chặp vào tay đang cầm ngân lượng của Hạ Ngọc Cẩn, vô cùng cảm kích nói: “Vợ tôi nói, tên đó rất đáng thương, sau khi mẹ mất, không có nơi ở cố định, lại sợ chó dữ, nên ghép vài tấm gỗ ở trên cành cây đa lớn gần đây rồi ngủ ở trên đó”.

Hạ Ngọc Cẩn ném lượng bạc cho hắn ta rồi cười nói: “Cho vợ ngươi mua màn thầu đấy”.

La kẹt xỉn vui mừng tột độ trong tiếng cười của mọi người.

Diệp Chiêu đăm chiêu ngẩng đầu nhìn lên cái cây to ở ngay gần đó, nhảy vọt lên mái nhà, nhảy thêm vài bước đã lên tới đầu ngọn cây. Ở trên cây đa, có vài sợi dây thừng to kết lại với nhau thành một tấm lưới, giống như một chiếc giường mắc giữa các cành cây, trên đó có miếng đệm rách, phía bên trên còn dùng dây vải buộc vài tấm gỗ dùng để che mưa, lại còn một miếng xương gà đã gặm được quá nửa.

“Không có người”. Diệp Chiêu thò đầu ra khỏi đám lá cây rậm rạp.

“Trừ phi chạy rồi?”. Ngưu thông phán lẩm bẩm nói: “Tại sao mấy hôm nay lúc chúng tôi đi gõ cửa từng nhà để thẩm tra lại chưa từng nhìn thấy người này bao giờ?”.

Diệp Chiêu nói: “Ở trên cây tầm nhìn rất rõ, có thể hắn ta đã nhìn thấy gì đó, nên trong lòng sợ hãi bỏ trốn rồi”.

Ngưu thông phán vò đầu bức tai tức giận nói: “Sao tôi lại có thể bỏ qua chi tiết này chứ?”.

Hạ Ngọc Cẩn an ủi: “Không sao, đừng quá thất vọng, ngươi vẫn là một vị quan tốt, chỉ có điều hơi bảo thủ nguyên tắc một chút, không ngờ ở trên cây có người sống cũng là bình thường, sau này phải học tập ta, phải điều tra