Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328042

Bình chọn: 7.5.00/10/804 lượt.

không ăn không ngủ thức trông tôi.

Động tác của mẹ nhẹ nhàng mà trước giờ chưa từng có, khóe mắt mẹ dường như có thứ gì long lanh.

Đây là mẹ mà từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy.

17. Thôi được, lớn lên tôi sẽ bỏ nhà đi, chơi đủ rồi thì sẽ trở về.

Phần 3: Nhân duyên

1. Ai cũng nói nhân duyên do trời định, ông trời hình như quên mất cô ấy.

Huyên Nhi khẽ thở dài, cắn đứt sợi chỉ thêu cuối cùng dưới ánh nến, đôi chim uyên ương cổ quấn vào nhau trong chiếc khăn tay sống động như thật, nhưng cô không bao giờ tặng nó đi.

Mọi người đều nói tướng quân phủ Nam Bình Quận Vương là người vợ tốt nhất trong thiên hạ, Quận Vương cũng là người biết điều, là thiếp mà có được cuộc sống yên ổn như vậy, đã là sự ban ơn lớn lao rồi, ít nhất thì Dương Thị và My Nương đều rất hài lòng. Nhưng cô ấy nhìn thấy Quận Vương và tướng quân phu thê ân ái từ phía xa, trong lòng lại có nỗi đau kỳ lạ, cũng đã có lúc, có người nhìn cô dịu dàng như vậy.

Thanh mai trúc mã, tuổi trẻ vô tư.

Anh ta nói: “Sau này lớn lên ta lấy muội được không?”.

CÔ Ânói: “Ai thèm huynh cái đồ khỉ hôi!”.

Anh hỏi: “Khỉ hôi lấy muội có được không?”.

CÔ Ânói: “Ghét nhất cái đồ ngốc như anh!”.

Cha nói bọn họ là một đôi trời sinh, nói đùa là phải đính ước.

Chẳng ngờ, một trận lửa lớn, cháy liền cả một con phố, gia sản bị hủy sạch, anh ta theo cha rời khỏi kinh thành, cô bị bán vào Vương phủ, trước tiên là làm tú nương, rồi làm thiếp.

Từ đó thận trọng sống, trên mặt không bao giờ cười nữa.

Vốn tưởng rằng, đây là số mệnh.

Anh ta không biết sống chết ra sao, cô thì kiếp này đã định.

Ngõ Hạnh Hoa, trong chớp mắt, lại để cho cô gặp lại anh.

Thiếu niên cao gầy đã trở nên tiều tụy, khuôn mặt trắng trẻo thành đen đúa, mặc bộ quần áo giản dị.

Anh nói: “Huyên Nhi, huynh theo cha ra biển, kiếm được rất nhiều tiền, trả nợ xong vẫn còn rất nhiều, mua lại một quầy nhỏ để buôn bán, có thể nuôi được vợ rồi, huynh vội vàng đến nhà muội dạm hỏi, nhưng…”. Kiểu tóc cô chải là của một phu nhân, đeo những châu báu đắt tiền, không còn dáng vẻ của lúc thiếu thời nữa, nhưng vẫn là cô gái nhỏ xinh đẹp vẫn lén vá giúp anh những quần áo rách, giúp anh che giấu những việc làm xấu mà anh ngày đêm mong nhớ, thậm chí còn đẹp hơn, “Muội sống có tốt không?”.

Cô thẫn thờ nhìn anh, không dám tin, một lúc lâu sau mới gật đầu bừa:”Tướng quân đối với bọn muội rất tốt”.

Anh dúi cho cô một hộp gấm: “Đây là cái mà hồi nhỏ muội cứ nằng nặc đòi, coi như… là của hồi môn ca ca tặng muội”.

Cô lên xe ngựa, lặng lẽ mở hộp gấm ra.

Trong hộp, đặt một chuỗi vòng xâu bằng các hạt lưu ly lớn màu đỏ.

Anh vẫn nhớ, màu sắc mà cô yêu nhất.

Cô quay đầu lại, khẽ khàng vén rèm xe lên.

Anh bần thần đứng ở đầu đường vào ngõ Hạnh Hoa, ngẩn ngơ nhìn.

Ánh mắt giống hệt như ánh mắt Quận Vương nhìn tướng quân.

Cô ôm chặt chuỗi vòng cổ mà thân phận thiếp không bao giờ được đeo, cái mà cô yêu nhất, sớm đã không có duyên phận với cô.

Cứ nghĩ ngợi, những giọt nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Anh ta ngày ngày đi lại ngoài phủ Quận Vương.

CÔ Ângày ngày tiều tụy đi trong phủ Quận Vương.

Cuốì cùng, cô sai thị nữ thân cận mang chuỗi vòng ra, kèm theo lời nhắn: duyên kiếp này, hẹn kiếp sau.

Không ngờ, bị ma ma có thù cũ với cô bắt được, thêm mắm thêm muối, tố cáo lên tướng quân.

Thê thiếp hoàng gia tư thông là tội chết.

Còn chưa có chỉ đến, cô đã lấy dải lụa trắt, treo cổ tự vẫn, chết mà ngẩng đầu, chỉ cầu kiếp sau.

Tướng quân chạy nhanh như bay đến, chắt đứt lụa trắng, trầm tư không nói gì.

Trong những tiếng cười trên sự đau khổ của người khác, cô yếu ớt không khóc, mà nỗ lực giải thích.

Tướng quân nhặt chuỗi vòng lưu ly màu đỏ lên, nhẹ nhàng đeo lên cổ cô: “Đúng là màu đỏ hợp với cô, người đàn ông đó có con mắt nhìn”.

CÔ Ângẩng đầu không hiểu.

Tướng quân vẫy tay: “Đi đi”.

Cô lắc đầu: “Nhưng, danh dự của phủ Quận Vương…”.

My Nương cười rồi dúi cho cô một tập ngân phiếu khế ước.

“Phủ Quận Vương có danh dự đếch gì!”. Tướng quân tức giận nói: “Nói ít thôi, cô vào phủ lâu thế rồi cũng không được sủng ái, đáng nhẽ phải sớm bị đuổi ra khỏi cửa, sau này nên làm gì thì làm đi, đây là lời Quận Vương nói. Cô về nói cho tên tiểu tướng khốn kiếp kia, sau này dám bắt nạt chị em tốt của ông đây, ông vặn cổ hắn xuống”.

My Nương cười hi hi, kéo tai của cô khẽ nói: “Cái đồ miệng lưỡi ngốc nghếch, nhớ dịp lễ tốt phải đến thỉnh an, tôi sẽ đọ trang sức châu báu cùng cô”.

Dương Thị thở dài: “Có phúc không biết hưởng, đúng là đồ ngốc lại muốn đi sống khổ”.

Quần áo cưới màu đỏ, đồ cưới đỏ mười dặm.

Duyên kiếp này, kiếp này hưởng, hạnh hoa đầy đầu, chàng cưỡi ngựa trắng tới.

Cho dù không được phú quý nữa, khóe mắt cô là nước mắt của nụ cười.

Nhân duyên.

Có lẽ sai rồi vẫn có thể làm lại.

2. Con gái đều rất ngại ngùng uyển chuyển, khi đối diện với sự cầu hôn chỉ có hai câu. Nếu là người đàn ông mình không thích, sẽ nói: “Nữ nhi nguyện cả đời hầu hạ cha mẹ”. Nếu là người đàn ông mình thích, sẽ nói: “Nữ nhi nghe theo cha mẹ”.

Trong phủ Anh Vũ đại tướng quân.

Thu Lão Hổ vui mừng nói: “Con gái này, con xem ngư


Polly po-cket