Snack's 1967
Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328650

Bình chọn: 10.00/10/865 lượt.

n, đôi mắt như rắn độc, hình như đang thè chiếc lưỡi đỏ ra.

Không cần che giấu sát ý, cứ thế mà để lộ ra.

Tại sao người của Kỳ Vương lại giết mình?

Đông Hạ Vương nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, ông ta muốn gọi người, nhưng âm thanh phát ra từ cổ họng giống như tiếng rên sau khi say rượu. Ông ta chỉ biết vùng vẫy nhìn Liễu Tích Âm đứng lên, lấy con đao cong mà ông ta luôn mang theo người.

Chiếc đao cong được từ từ rút ra từ chiếc vỏ dát đầy ngọc, ánh đao sắc bạc, chiếu lên cơ thể đẹp đẽ của người thiếu nữ, lan tỏa những quầng sáng đẹp đẽ nhất.

“Tại… tại sao? Giết ta rồi cô cũng…”. Đông Hạ Vương không hiểu, ông ta có nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao phải làm cái việc ra sức lấy lòng như thế.

“Đại Hãn à, người quên rồi sao?”. Liễu Tích Âm nở nụ cười quyến rũ nhất, cầm cây đao cong, đặt bên cạnh cổ ông ta, lấy giọng điệu khiêm nhường nhất để dò hỏi: “Ông có hai đứa con trai tốt, một người trung dũng hậu đáo, được bộ lạc cũ hỗ trợ. Một người thiên tư thông mình, được bộ lạc mới ủng hộ. Bọn họ đều là trái tim là da thịt của ông, nhưng ông chết rồi, mà di chiếu vẫn chưa lập, rốt cuộc nên để lại ngôi báu cho ai chứ? Ôi, thật là đau đầu những Đại Hãn của chúng ta chết mất”.

Đông Hạ Vương chết, quân vương mới là ai chứ?

Là Ha Nhĩ Đôn? Hay là Y Nặc?

Hai đứa con thế lực ngang nhau, hai đứa con căm ghét lẫn nhau, hai đứa con xé da mặt nhau.

Sự mâu thuẫn giữa bọn họ, đã đến mức không thể chấp nhận sự tồn tại của nhau.

Vốn dĩ vẫn còn thời gian để dần dần hòa hợp, từ từ giải quyết.

Nhưng cùng với cái chết của Đông Hạ Vương, cái mâu thuẫn đỉnh điểm sẽ tới trước ở một thời điểm mà không ai có thể chịu đựng được.

Đông Hạ diệt vong.

Một nguy cơ còn kinh khủng hơn là cái chết thoáng qua, trong mắt Đông Hạ Vương ánh lên những cái nhìn tuyệt vọng.

Hối hận thì đã quá muộn.

Lưỡi đao vút qua, cắt vào cổ họng, máu tươi bắn phọt ra.

Liễu Tích Âm tay cầm đao sắc, cười sung sướng trong lều, tiếng cười đắc ý nhưng lại chứa đầy sự tuyệt vọng.

“A Chiêu, đến lúc tấn công rồi”.

“Mùng năm tháng năm, là lúc tấn công, thu hồi lại sơn hà, kết thúc chiến tranh”. Diệp Chiêu mặc áo giáp dài, nhìn bầu trời vẫn còn chưa sáng rõ, bước ra ngoài quân doanh, đứng trước mặt toàn quân, phát ra hiệu lệnh đối với tất cả tướng lĩnh, sau đó quay người đem theo vài người thân tín, trở về lều chuẩn bị lần cuối, người đang ở trong lều đợi cô là người thay thế cho cô… Hồ Thanh.

Trước khi Hạ Ngọc Cẩn xuất phát, đã xem xét chu đáo các tình huống nguy hiểm có thể phát sinh, những người mang tới đều là dùng để che giấu cho Diệp Chiêu.

Miêu Tiên Nhi của Đấu Thái Lầu ở Thượng Kinh, năm nay tuổi gần ba mươi, mới vừa bị tụ xuống từ vị trí Hồng hoa khôi. Ngoài tuyệt kỹ vẽ tranh ra, thì còn có khả năng hóa trang đá thành vàng, vẽ mèo vẽ hổ, vẽ nam vẽ nữ, vẽ người đẹp, chỉ cần hai người có khuôn mặt không khác xa nhau mấy, là cô ta có thể hóa trang giống đến tám chín phần. Chiến trường hiểm nguy, con gái lại yếu ớt, vốn dĩ không muốn, mặc dù Hạ Ngọc Cẩn đã có ngay ngàn vàng trao tay nhưng vẫn còn phải hứa giúp cô ta thoát khỏi thân phận thấp hèn nữa mới miễn cưỡng đi cùng. Bây giờ cô ta tận mắt chứng kiến sự hổ lang của Đông Hạ, đoàn kết một lòng với mọi người, còn trào lên lòng yêu nước, dùng hết tài nghệ của mình để hóa trang Hồ Thanh thành Diệp tướng quân.

Cũng được mời đến còn có Hoắc Ngọc Lang ở Bách Hỷ Lầu ở Thượng Kinh, diện mạo xinh đẹp, lại thiện về khẩu kỹ, có thể nói đủ thứ giọng. Lúc bị cường quyền ức hiếp, được Hạ Ngọc Cẩn giải cứu, có ơn thì phải trả nên đồng ý cùng đi tới Giang Bắc, mạo hiểm ở bên cạnh Diệp tướng quân giả, chịu trách nhiệm thay “cô ta” nói.

Mùng năm tháng năm, là lúc Đông Hạ Vương chết, Đông Hạ nội bộ loạn lên, ngày hôm sau tấn công là thời cơ đẹp nhất.

Diệp Chiêu tin vào thủ đoạn của Liễu Tích Âm, nhưng cũng tin vào sự biến đổi.

Vì kế hoạch của cô ấy, khi việc chưa thành thì tin tức này tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài.

“Đông Hạ Vương đã chết, Ha Nhĩ Đôn hữu dũng nhưng vô mưu. Y Nặc hai lần bị ta đánh bại, lòng căm hận rất sâu sắc, trong lúc hỗn loạn, khó mà ra phán đoán chính xác được. Do Hồ tham tướng dẫn mười vạn đại quân, lấy thân thế của ta, hướng về cửa Tây, có thể thu hút được sự chú ý của đại quân chủ lực Đông Hạ”. Diệp Chiêu lần nữa nhắc lại kế hoạch của ngày hôm nay: “Kỳ Vương không thể kiên nhẫn, sai quân đi thăm dò, đã bị Thu Lão Hổ chặn lại. Hôm qua là lễ Triều thánh của Đông Hạ, lương thực của bọn chúng đã kiệt quệ. Ngô tướng quân lấy danh nghĩa vận chuyển lương thực, đem theo bảy tám cao thủ trà trộn vào trong thành, cùng phối hợp với mật thám đã bố trí sẵn, nhân lúc hỗn loạn chạy ra cửa phía Đông. Tối nay, ta dẫn ba nghìn tinh binh, đứng ở ngoài cửa Đông, đợi tín hiệu trong thành vang lên, sẽ tân công cửa phía Đông”.

Hạ Ngọc Cẩn hỏi: “Khả năng của Ngô tướng quân còn chưa đủ để mở cửa thành sao?”.

Diệp Chiêu chỉ vào địa đồ nói: “Ông ấy chỉ cần gây ra sự hỗn loạn, thu hút sự chú ý của quan binh trấn thành là đủ rồi. Dưới chân thành là một hồ sen lớn, bây giờ mặt băng đã tan dần,