Ring ring
Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211655

Bình chọn: 9.00/10/1165 lượt.

đầy đầy một chút.

Bọn nha dịch nhịn đầy một bụng tức, đội mưa to gió lớn, lên núi xuống thôn, đi thu tiền khắp nơi.

Đất của Lý trang nằm ở vùng thấp, bị ngập rất nặng, hầu như không có tí thu hoạch gì, tất cả đều dựa vào số lương thực còn lại để qua ngày, chỉ đợi triều đình cứu trợ, làm gì còn tiền để nộp thuế đầu người? Trong thôn đâu đâu cũng tiếng khóc lóc thổn thức của đám đàn bà và con gái, nhìn thấy thế đến bọn nha dịch cũng không nhẫn tâm, nhưng ngoài mặt lại không dám thể hiện ra. Một cảnh tượng như thế, nếu là làm phật lòng huyện lệnh thái gia, lại mất bát cơm, người khóc lóc lại là vợ và con gái của bọn họ. Vì thế chi bằng gắng gượng, đi khắp nơi lật tung các thùng tủ ra, bắt gà đánh chó, tốt xấu gì cũng thu được phần lớn.

Lý lão sau ba lần bị đập nhà, đứng ở ngoài cửa chửi lớn: “Bọn mày là một lũ chó vẫy đuôi với cái tên Chương vô đức đáng bị trời phạt đó! Bọn mày sinh con không có mắt! Đoạn tuyệt tử tôn! Bọn mày bị trời đánh thánh vật! Sẽ không được chết yên ổn!”.

Lý nha dịch nghe thấy tức giận vô cùng, đang định lao đến đá mấy cái, để ông ta biết điều một chút.

Bỗng nhiên dưới chân hơi hơi rung lên, một tiếng sấm vang lên, ầm ầm bên tai.

Sợ đến nỗi nhảy lùi lại hai bước, lo lắng nhìn lên trời, trong lòng lẩm bẩm: Lôi công muốn đánh thì đánh Chương vô đức, chúng tôi cũng vô tội…

Bọn huynh đệ thấy bộ dạng của ông ta như thế, đều cười ông ta nhát gan.

Bầu trời đen sì, nặng nề như một chiếc quan tài vậy.

Ông ta thấy không đúng lắm, nhìn khắp xung quanh một lượt.

Ông ta thấy nước sông Mạc Hà như một con rồng phát điên cứ một mực lao tới, trong thời gian nháy mắt, đã ngập hết ruộng đồng, ngập lên đến cả đầu gối của họ, lật ngửa cái xe bò đang để ở cửa thôn, ném con bò nặng mấy chục cân lên không trung, trong nháy mắt biến mất không để lại dấu vết gì.

“Trời ơi! Là Mạc Hà vỡ đê rồi! Mau chạy thôi”

Nỗi sợ hãi không bờ bến cuốn lấy tất cả mọi người. Không có người nào khóc lóc, chửi rủa, trách móc, ngạo mạn. Tất cả đều định thần lại, mẹ ôm lấy con, bố cõng người già, vứt hết nhà cửa, tài sản, lấy tốc độ nhanh nhất có thể, chạy như điên tới chỗ cao.

“Mẹ ơi! Đợi con với! Con chạy không nổi! Mẹ ơi!”. Đứa bé bị ngã trên đất, tiếng khóc non nớt bị lấn át trong tiếng gào tuyệt vọng, sau đó vĩnh viễn biến mất trong làn nước hung dữ. “Tướng công, anh mang con chạy đi, đừng quay đầu lại”. Người phụ nữ bị thương ở chân, gào to như điên về phía người đàn ông, đây là lời nói cuối cùng còn lại của cô trong cuộc đời này.

So với tốc độ chảy của nước, tốc độ chạy của người vẫn còn rất chậm chạp.

Ngoài một số ít may mắn, cái chết là việc sớm muộn mà thôi.

“Cứu với!”

“Cứu tôi với”

“Bố ơi! Mẹ ơi!”

Trèo lên mái nhà, mái nhà không chịu được sức đẩy của nước, mau chóng sập xuống. Trèo lên cây to, lại bị ngập nước cùng cây to. Vô số những cánh tay vẫy vùng, chìm nổi trong nước, không biết sẽ trôi đi đâu về đâu.

Trong thôn, những cô thiếu nữ xinh đẹp dễ thương, những người già chậm rãi, những trang thanh niên khỏe mạnh, họ hàng xa gần, huynh đệ, người có thù, người có thân, tất cả đã không còn quan trọng nữa, vừa lúc nãy còn sống sờ sờ, cười khóc chửi rủa, bây giờ đã biến thành những thi thể lạnh toát.

Ruộng đồng, nhà cửa, đường xá, cầu cống, dòng sông, tất cả đều biến thành biển nước.

Cuối cùng, tất cả những tiếng khóc tiếng hò hét đều im lìm, chỉ có những con chim bay trên trời, dang rộng đôi cánh, cứ bay vòng vòng trên trời, cất lên những tiếng hót đau xót vì mất đi cái tổ của mình.

Lý nha dịch vẫn là nhanh nhất, may mắn chạy lên trước kịp nhảy lên ngựa, bỏ lại mọi người, chạy như điện lên ngọn núi cao. Lúc con ngựa bị cuốn đi, ông ta đã đến tới vị trí cao nhất, ôm lấy cái cây cao nhất. Cứ ôm chặt lấy, nín thở, đợi sau khi nước chảy qua, nhanh chóng trèo lên cành cây chưa bị ngập, cũng coi là thoát thân. Khi dòng nước hiền hòa trở lại, ông ta vớ được một cái chậu gỗ trôi qua, mạo hiểm bơi về báo cáo.

Mười ba thôn trang đều bị ngập trắng, người chết lên tới sáu nghìn bốn trăm người, một vạn bảy nghìn người mất tích.

Riêng thành trong huyện Tụ Thủy và mấy thôn trang xung quanh, do vị trí tương đối cao, may mắn tránh được tai họa.

“Hết rồi, hết tất cả rồi…”. Chương huyện lệnh dường như già hơn hai mươi tuổi, ngồi quỳ trên đất, toàn thân run rẩy. Ôm lấy đầu, khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy đầy mặt. Con đê lớn của huyện Tụ Thủy do ông ta chỉ đạo sửa chữa, rút không ít tiền. Lần trước nha dịch tới báo đê lớn có vết nứt gãy, ông ta đang bận việc nịnh nọt tiểu thiếp vui lòng, không để ý. Có đâu ngờ nhất thời không giám sát, lại gây ra một đại họa khủng khiếp như thế?

Bổ sư gia vội vàng chạy tới, quan sát tình hình, nhanh chóng mở kho cứu dân, an ủi nạn dân, sau đó trở về dịch môn gặp huyện lệnh, nâng ông ta đang mềm nhũn dậy, dứt khoát nói: “Huyện lệnh gia, đừng lo lắng”.

Chương huyện lệnh dường như nhìn thấy cứu tinh liền túm lấy cậu ta, khóc lóc nói: “Ngân lượng để sửa con đê người cũng cầm, chúng ta là những con châu chấu trên cùng một sợi dây rồi, đừng ai nghĩ đến chuyện chạy”.

“Huyện lão gia