
đã trốn đi chơi với Diệp Chiêu, cũng coi là không sợ nước. Trước khi đến cũng lén lút luyện tập vài lần. Có biết về việc kéo vật nặng trong nước phải cách vài phân, nhưng không ngờ bị Hạ Ngọc Cẩn túm lấy cổ, cứ bám sát lấy người, cố gắng vùng vẫy. Tất cả các kỹ thuật bơi đều không dùng được nên cứ chìm xuống như hòn đá vậy.
Trước sự uy hiếp của cái chết, cuối cùng cô ta hoảng loạn, đưa tay đánh mạnh vào cổ của Hạ Ngọc Cẩn, khiến cậu ta ngất đi để cậu ta không còn vùng vẫy nữa, sau đó kéo bơi vào bờ. Bơi đến gần bờ, Diệp Chiêu liền ném cây roi ra, cuốn lấy tay cô ta, kéo cả hai người lên. Những người xung quanh vội vàng chạy tới, người thì ấn nhân trung, người thì ấn vùng bụng, Hạ Ngọc Cẩn mê man một chút, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đầu óc trống rỗng, cứ như là chia tay trần thế vậy.
Diệp Chiêu thấy hai người đó không sao, mới thở phào, quay đầu lại thấy Liễu Tích Âm ướt như con gà dính nước. Chiếc váy mỏng đã bị ướt sũng, ôm sát lấy người, nhìn rõ những đường cong đẹp đẽ. Mũi của cô ấy đỏ ửng lên, hai tay đang ôm chặt lấy cơ thể, gục xuống bờ song run lên cầm cập, nhìn cô ấy đáng thương như thế chẳng khác nào một đứa trẻ làm sai việc gì vậy.
Diệp Chiêu vội vàng huýt sáo, Đạp Tuyết chạy như bay từ ngoài vào. Cô đưa tay lấy một chiếc áo choàng màu đen từ lưng ngựa bao chặt Liễu Tích Âm từ đầu đến chân để tránh ánh mắt tò mò của mọi người và dịu dàng bảo: “Còn đi được không?”.
Liễu Tích Âm nói yếu ớt: “Chân bị xước rồi, hơi đau một chút”. Sau đó lén nhìn những cái ánh mắt chế giễu hoặc vui mừng trên sự đau khổ của người khác bên cạnh thương xót của mọi người xung quanh, co rúm người lại, nước mắt không ngừng rơi, khóc đến nỗi không thành tiếng.
Hồng Oanh lao tới, khóc lóc: “Danh tiếng của tiểu thư chúng tôi đã bị hủy hoại rồi, việc này làm sao đây?”.
Diệp Chiêu quay người hỏi Hạ Ngọc Cẩn: “Chàng không sao chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn gật gật đầu, lạnh đến phát run, không ngừng thở hổn hển. Tuy vẫn chưa hết sợ hãi, nhưng nhìn thấy Diệp Chiêu đang ôm người đẹp khóc lóc, vỗ vào lưng cô ấy an ủi, bên cạnh còn có a hoàn mắt đỏ còn hơn mắt thỏ, thấy hơi có cảm giác bị vợ bỏ rơi, trong lòng không thoải mái lắm. Nhưng sao nỡ mở miệng tranh nhau với người vừa cứu mình, đành phải nghiến răng xị mặt chịu đựng, độ lượng nói: “Mọi việc không sao, nàng đưa em họ về trước đi, ta có thể tự đi được”.
“Dạ”. Diệp Chiêu lạnh lùng nhìn đám người đang xem, đưa tay bế lấy Liễu Tích Âm, nhanh chóng rời đi.
Hạ Ngọc Cẩn đứng dậy, tiếp đó đi được hai bước mắt cá chân bỗng nhiên đau nhức lên. Cậu ta vội vàng ngồi xuống vuốt vuốt, thấy rất khó chịu, e là hậu quả của việc rơi xuống nước.
Liễu Tích Âm ở trong lòng Diệp Chiêu, thôi không khóc nữa, dịu dàng hỏi: “Quận Vương hình như không thoải mái lắm, hay là để em xuống đi”.
Hạ Ngọc Cẩn không thể để tiểu nha đầu này nhường mình, càng không thể để vợ bế mình, đành ngẩng đầu gắng gượng nói: “Không sao, một chút thương tích, để Dế Mèn đỡ ta một tay là được rồi”. Sau đó nhìn chằm chằm vào vợ mình đang bế người đẹp, đầu cũng chẳng thèm quay lại, lên xe ngựa nhanh chóng biến mất. Trong lòng biết vụ việc này rắc rối to rồi, Liễu Tích Âm dưới con mắt chăm chú của mọi người, ướt sũng lôi mình từ dưới nước lên. Hai người còn ôm sát lấy nhau, tuy tình thế có thể thông cảm, nhưng danh tiếng cũng đã bị hủy hoại, sau này việc kết hôn khó thành, còn có thể gây ra càng nhiều rắc rối hơn. Sợ là Diệp Chiêu trong lòng nảy sinh bất mãn với bản thân mình, vì thế không thèm quan tâm nữa.
Nhưng… anh ta không phải cố tình muốn rơi xuống nước mà.
Tích Âm dựa vào Diệp Chiêu, hướng về cậu ta mỉm cười dịu dàng.
Hạ Ngọc Cẩn lại càng bối rối. Trước sự hỏi thăm của mọi người, cậu ta loạng choạng để Cục Xương và Dế Mèn đỡ dậy, từ từ đi về phía kiệu.
Vừa đi được vài bước, Diệp Chiêu đã quay lại, tỏ ý bảo Cục Xương lui ra, để cánh tay phải của cậu ta lên vai mình, tự trách bản thân nói: “Xin lỗi, thiếp nên ở cùng chàng”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy cô ấy không tức giận, trong lòng bỗng chốc cũng vui vẻ lên nhiều, độ lượng nói: “Thôi được rồi, ta đi vệ sinh nàng cũng theo sao? Đi chơi lầu xanh cũng theo sao? Tắm rửa cũng đi theo sao?”.
Diệp Chiêu thấy cậu ta không để bụng, cũng cười nói: “Hai cái sau thì được”.
Hạ Ngọc Cẩn quát: “Nàng nói gì?!”.
Diệp Chiêu rất không ý thức được liền nịnh nọt: “Nghe nói cô nương Ngọc Tinh mới đến của Bách Hoa Các là người Mạc Bắc, rất giỏi múa kiếm, phu quân có thời gian qua đấy xem sao…”.
Hạ Ngọc Cẩn tức đến nỗi đá chân một cái: “Nàng biết mấy cái tin vớ vẩn này ở đâu thế? Thật là đáng chết, mẹ nó chứ! Dám đến lầu xanh trước mặt ta đây! Xem ta đây có bỏ cô không hả? Ái… chân của ta…”.
Diệp Chiêu an ủi: “Không sao, sắp đến rồi, nam nhi phải kiên cường chút”.
Hạ Ngọc Cẩn đau đến nỗi nước mắt sắp rơi ra, nhìn thấy cái biểu hiện “nam nhi nhịn đau là điều tất nhiên” của cô ta, nghiến răng nói: “Nhịn cái đồ khốn cô ấy!”.
Sau khi về phủ, thay quần áo, mời đại phu, chẩn đoán, bốc thuốc, sắc thuốc v.v…, bận đến nỗi không còn mở mắt được nữa.
May mà mùa hè nước