
n vương chuyện đó chăng?”
“Thần tự sẽ không thất tín với Vương gia.”
“Tốt lắm, ” hắn gật đầu, “Trước hết nên đổi lại xưng hô đã, Nhược Thủy.”
Ôn Nhược Thủy khóe miệng rút lại, nàng mím môi, rốt cuộc cam chịu cái “đại từ nhân xưng” này.
“Còn nàng đâu?”
“Ta?” Nàng hơi giật mình, có chút mờ mịt nha.
“Nàng còn muốn tiếp tục gọi ta Vương gia sao?”
“Có cái gì không thích hợp ư?”
Hắn cười cười. Là hắn quá mức nóng ruột rồi.
“Tùy nàng vậy, bất quá chuyện thành thân vương phủ đã chuẩn bị thỏa đáng.”
Nàng bất giác nhướng mày, “Thần đã biết, nếu không có sự gì, thần trước cáo từ.” Tên Bình vương này vì sao cứ tiến sát tới nàng từng bước như vậy?
Lý Dật Phong ngón trỏ tại nắp chén trà gõ nhẹ một chút, cười khẽ một tiếng, “Khó có dịp nàng quá phủ một chuyến, hay là theo ta đến hoa viên dạo một chút ba.”
Ôn Nhược Thủy siết chặt tay, “Thần tuân mệnh.”
Hắn thực sự muốn thở dài a, nhịn không được thân thủ nhu nhu huyệt Thái Dương. Không biết thân phận của hắn thì nàng nhanh nhẹn dũng mãnh cường hãn, đối với hắn không chút vị nể. Hôm nay cho dù trong lòng đối hắn vạn phần bất mãn lại vẫn thủy chung tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết quân thần.
“Nhược Thủy, nếu là ngày sau nàng cùng ta thành thân, nàng cũng kiên trì như vậy cùng ta ứng đối sao?”
“Thần. . .” Chạm tới ánh mắt hắn nhẹ nhàng nhưng mang theo áp lực, nàng khẽ cắn môi, “Ta chỉ là nhất thời không quen.”
“Ta còn là thích thái độ của nàng trước đây đối với ta.”
“Vương gia ưa thích cũng cùng người khác bất đồng a.” Nàng nhịn không được nhàn nhạt châm chọc hắn.
“Bản vương yêu thích cũng là phải xem đối tượng.” Hắn không thua kém đáp lễ một câu.
Nàng bị hắn nói chỉ biết nghẹn lời, mắt phượng trợn tròn rồi lại không có biện pháp phản bác, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ xoay sang hướng khác … đánh trống lảng là tốt nhất!
“Chúng ta đi thôi.” Lý Dật Phong đi tới bên người nàng bình thản ung dung nắm lấy bàn tay ngà ngọc.
Ôn Nhược Thủy cả kinh, tự bản năng hất tay hắn ra.
“Nhược Thủy, cần tập thói quen nha.” Hắn ý vị thâm trường mà nói.
Nàng mân chặt môi, miệng tươi cười có chút cứng ngắc, “Vương gia, thỉnh.”
Thế là, Bình vương phủ hạ nhân liền được chiêm ngưỡng tràng cảnh cực kì lãng mạn: Vương gia nhà mình vô cùng thân thiết nắm tay Vương phi tương lai, cười nói đi vào hậu hoa viên.
Ôn Nhược Thủy vừa vào hoa viên liền thấy dựng bên tường giá cất binh khí, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, quay đầu nhìn người bên cạnh, “Nghĩ không ra Vương gia cũng không hoàn toàn là nhất giới văn nhược thư sinh a.”
Lý Dật Phong cười lắc đầu, “Bản vương cũng không thích vũ đao lộng thương.”
“Vậy ngài đặt giá đao ở đây làm gì?” Nàng có chút không giải thích được.
“Đây là chuẩn bị cho nàng.” (*cảm động* ^^)
…..
Ôn Nhược Thủy nói không nên lời…
“Nàng từ thuở nhỏ sinh hoạt trong quân , vũ đao lộng thương đã thành thói quen, bản vương thiết tưởng nàng sẽ cần nó.”
Nàng trong lòng nhất thời có chút tư vị, người cũng vì thế mà cảm thấy không được tự nhiên.
“Nàng xem sân nhà cỏ hoa cây cảnh sắp xếp có thoả đáng không?”
“Vương phủ cảnh trí hiển nhiên là tốt rồi.”
“Nàng nếu không hài lòng, ta liền sai người bố trí lại.”
Ôn Nhược Thủy chỉ cảm thấy một cổ sóng nhiệt lan tới da mặt, dưới tình thế cấp bách buông ra tay hắn, đi tới một bên mượn việc….ngắm hoa để che giấu thất thố, “Không cần, đã đẹp lắm rồi.”
“Nàng thoả mãn là được rồi, nào, chúng ta đến bên này ngồi.” Hắn vừa nói một bên vừa cầm tay nàng.
“Vương gia thỉnh tự trọng.” Nàng nhịn không được lạnh giọng, hắn có vẻ thích động tay động chân a!
Lý Dật Phong không cho là đúng cười nói: “Chung quy vẫn nên tập quen không phải sao?”
Mày liễu nhướng lên, nàng lần thứ hai giãy ra tay hắn, trợn mắt nhìn, “Ngươi rốt cuộc muốn cho ta làm quen tới trình độ nào?”
“Hà tất phải sốt ruột, nàng dù sao cũng sẽ biết.” Hắn ra vẻ thần bí. (nham hiểm thì có :D)
Nàng hừ một tiếng, đại mã kim đao (*giống như đao to búa lớn) ngồi xuống bên cạnh hắn, “Hảo, ta thật muốn nhìn, ngươi kế tiếp còn muốn khiến ta thói quen cái gì.” Nàng cũng không phải loại người văn nhược khuê tú, hắn tốt nhất nên biết điều này nha.
Lý Dật Phong mỉm cười, hướng tỳ nữ hai bên nói: “Đem giá y (*áo cưới) của Vương phi mang tới.”
Ôn Nhược Thủy không khỏi hướng hắn nhìn lướt qua.
Hắn thần sắc vẫn như thường giải thích: “Nàng ban đầu dự định theo cha hồi hương an cư lâu dài, chuyện hôn sự bất ngờ cũng vô tâm để ý, vì vậy bản vương liền giúp nàng lo liệu.”
“Vương gia thật rất nhàn tình nha.”
“Thành thân chính là nhân sinh đại sự, sao có thể cho là nhàn sự?”
“Vương gia muốn nghe nói thật sao?”
“Nói ta nghe một chút xem.” Hắn biểu tình rất ư hứng thú.
Nàng vẻ mặt thành khẩn nhìn hắn: “Nếu như có khả năng, ta thật lòng mong muốn Vương gia có thể chủ động hướng Hoàng thượng hủy bỏ cửa hôn sự này.”
“Vậy giá y bản vương không phải chuẩn bị vô ích sao?” Hắn tự tiếu phi tiếu (*cười như không cười) nói.
“Thiên hạ nữ tử muốn mặc giá y này nhiều như ‘quá giang chi tức’ (*cá diếc bơi sông, cái này không hiểu lắm!), Vương gia không cần tự coi nhẹ bản thân.”
“Thiên hạ nữ tử