
ng nhếch lên một nụ cười nhẹ, cất bước đi vào trong phòng….
Khi tầm mắt chạm phải người đang ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn thì ngay lập tức tôi sững người, nụ cười trên môi liền cứng lại. Sững sờ chỉ trong chốc lát, tôi buột miệng thốt lên, “Đức Thân Vương?” Quả nhiên là anh ta!
Trên khuôn mặt tuấn tú của Đức Thân Vương thoáng nở nụ cười nhẹ, lúc nhìn thấy tôi tỏ ra kinh ngạc thì khóe miệng càng nhếch lên cao hơn, thái độ không đứng đắn đều lộ ra hết! Trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên tia sáng khó hiểu, tia sáng ấy khiến cho lòng tôi hồi hộp không yên. Anh ta có ý gì? Tôi nhận thấy mình giả vờ đâu có sơ hở gì. Còn nữa, anh ta cũng đâu có biết tôi cùng Liệt Minh Dã đã tận mắt chứng kiến chuyện lăng nhăng của anh ta và Dung phi chứ!
Trong lòng tôi không ngừng âm thầm trấn an mình, bình tĩnh, bình tĩnh, không nên vì một nụ cười không biết là ý gì của anh ta mà rối loạn trận tuyến!
“Dân nữ tham kiến Thân vương!” Tôi cố nở nụ cười cứng ngắc tiến lên một bước khom người hành lễ. Ép mình hoàn hồn, động tác trơn tru không có chút sơ hở nào.
Tuy rằng mới gặp mặt công khai với anh ta một lần, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của anh ta, giả tạo long chủng chính là ví dụ tốt nhất! Anh ta rõ ràng có ý giựt giây Dung phi sinh con tranh giành hậu vị, không khó nhận ra ý nghĩa đen tối trong lòng. Tất cả những suy nghĩ này đột nhiên lướt qua trong đầu tôi, nhưng chỉ nằm ở trong đầu, không hiện lên trên mặt, mà cũng không thể để lộ!
“Hóa ra hai người quen biết à.” Thảo Hồ từ nghi ngờ chuyển thành tỉnh ngộ nở nụ cười, má lúm đồng tiền hai bên má trông thật đáng yêu.
Tôi khẽ cười với anh ta, ánh mắt dừng lại ở trên khuôn mặt anh ta. Anh ta trong sáng như vậy nhưng lại ở trong phủ của Đức Thân Vương, thật sự là lãng phí! Chẳng biết tại sao, tôi lại không coi anh ta và Đức Thân Vương là cùng một loại người, hơn nữa cũng không cho rằng anh ta sẽ “Gần mực thì đen”.
Từ lúc bước vào phòng cho đến bây giờ, trong thời gian ngắn tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy suy nghĩ trong đầu tới quá nhanh chóng. Tôi cố gắp đè nén không nghĩ đến những vấn đề trong đầu nữa, nếu tiếp tục nghĩ sợ là Đức Thân Vương sẽ hoài nghi!
“Thảo Hồ, xem Bổn vương mang gì đến cho ngươi này.” Đức Thân Vương cười tủm tỉm dời ánh mắt khỏi tôi, một tay đẩy chiếc hộp đàn hương lên sát mép bàn.
Thảo Hồ mở hộp đàn hương ra, hai vật trắng như tuyết đập ngay vào mắt. “Tuyết Liên! Tuyết Linh Chi!” Hai mắt của anh ta sáng lên, nâng chiếc hộp đàn hương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Động tác nâng chiếc hộp thật cẩn thận, anh ta đúng là kẻ yêu vật liệu!
“Nếu ngươi muốn, Bổn vương sẽ cho ngươi.” Đức Thân Vương nâng ly trà lên hớp một ngụm, thuận tay xoay xoay chiếc ly trong tay.
“Đa tạ Thất gia!” Thảo Hồ vui mừng khôn xiết, cầm hai bảo bối hiếm thấy quyến luyến không rời.
Nhìn anh ta vui mừng và khuôn mặt tươi cười của Đức Thân Vương, tôi bỗng cảm thấy ánh mắt Đức Thân Vương nhìn Thảo Hồ chứa đầy ý cười, nụ cười kia thật thật giả giả, làm người ta rất khó có thể xác định!
Không cho tôi nhiều cơ hội để suy nghĩ, Đức Thân Vương bỗng nói: “Tạm thời cất Tuyết Liên và Tuyết Linh Chi đi đã.”
Thảo Hồ gật đầu một cái, đậy chiếc hộp đàn hương lại rồi nhìn tôi, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp.
Tôi bật cười, ý bảo anh ta mau đi cất bảo bối đi.
Anh ta cầm hộp đàn hương rời khỏi thư phòng, tôi đứng trước mặt Đức Thân Vương khom người hành lễ lần nữa, thành tâm nghiêm túc nói với Đức Thân Vương: “Dân nữ đa tạ ân cứu mạng của Thân vương!” Chỉ bằng chuyện anh ta đã cứu tôi, tôi quả thực rất cảm kích.
Anh ta thu hồi ý cười khó hiểu trong mắt, lười biếng nói, “Miễn.” Sau đó liền đậy ly trà lại, hỏi sang vấn đề khác, “Nghe nói thiếu gia nhà cô bị thương nặng, không biết bây giờ thương thế thế nào rồi?”
Nghe anh ta hỏi vậy, trong lòng tôi bắt đầu gợn sóng, nhíu mày trả lời, “Tạ Thân vương đã lo lắng, vết thương của thiếu gia đã khỏi.”
“Ha ha, tốt lắm. Cậu ta là con cháu tướng môn mà hoàng huynh coi trọng nhất, tương lai nhất định sẽ trở thành trụ cột của nước nhà!” Khi anh ta nói đến đây thì nụ cười càng rõ ràng hơn, lại làm cho người ta không thể nào phân biệt thật giả.
Nếu đã không thể hiểu rõ, tôi liền tiếp lời anh ta, nói, “Thân vương quá khen, tận trung với triều đình, vì an nguy của xã tắc đó là trách nhiệm và nghĩa vụ nên làm của thần tử.” Tôi trả lời không kiêu ngạo siểm nịnh.
Lời nói vừa dứt, tiếng cười cực kỳ hấp dẫn của anh ta vang lên, “Ha ha ha ha, ha ha ha ha! Quả nhiên rất biết ăn nói, làm Bổn vương phải lau mắt mà nhìn!”
“Thân vương quá khen.” Tôi mỉm cười trả lời, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, không thể vì lời nói của anh ta mà dao động. Sự nguy hiểm của anh ta không thể không khiến tôi cẩn thận mà ứng phó, nếu không bắt gặp chuyện xấu của anh ta cùng với Dung phi, có lẽ tôi sẽ không như thế.
“Bổn vương không biết nàng dâu nuôi từ bé của Liệt Minh Dã lại hiểu đại nghĩa đến như vậy, hết lòng trung thành với triều đình.” Giọng điệu của anh ta đột ngột thay đổi, đuôi lông mày nhếch lên, khóe miệng nở nụ cười tà mị, vừa giống như khen ngợi, vừa gi