
ào cũng đến thăm tôi, nói chuyện giải buồn với tôi, có khi còn kể mấy chuyện thú vị cho tôi nghe, dỗ tôi vui vẻ. Nói thật, anh ta là người đàn ông tốt, người anh trai tốt, biết cách yêu thương người khác, không giống Liệt Minh Dã muốn làm gì thì làm.
Hôm nay là mùng năm tháng sáu, đầy tháng Tiểu Thương Sí, trong phủ từ mấy ngày trước đã vô cùng bận rộn, dường như chuyện đánh chết chưa từng xảy ra, ngay cả trên mặt nha hoàn hàng ngày đưa cơm cho tôi cũng có vẻ vui mừng.
Tôi ngàn trông vạn trông, ngàn chờ vạn chờ đợi đến hôm nay, chỉ muốn gặp lại con trai! Tôi không che dấu được vui sướng trong lòng, cười không khép miệng. Con tôi, ha ha, thật khiến người ta vô cùng yêu thương!
Vừa cười, trong đầu vừa hiện ra dáng vẻ non nớt đáng yêu của Tiểu Thương Sí, đôi mắt nó giống Liệt Minh Dã, làm người ta nhìn không dứt ra được! Còn có khí thế không sợ bất cứ chuyện gì, bộ dáng nó vung nắm tay nhỏ khích lệ tôi lại hiện lên trước mắt. Nghĩ đến con, trái tim tôi trở nên thật mềm mại, thật ấm áp. . . . . .
Đang nghĩ, một bóng người đi đến trước mặt tôi, lập tức nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền tới, “Thiếu gia phân phó, lệnh cho cô thay quần áo.”
Nghe tiếng, suy nghĩ bị đánh gãy, tôi theo bản năng ngẩng đầu. . . . . . Chỉ thấy nha hoàn nâng một cái khay, trong khay đặt một bộ váy màu vàng nhạt cùng hai cái hộp tử đàn nhỏ. Chiếc váy kia chỉ cần liếc nhìn một cái đã thấy chất liệu tinh tế, tính chất thượng thừa!
Đồ trên người tôi đều hết sức phổ thông, hiện nay đột nhiên có một bộ váy áo thượng đẳng đương nhiên giật mình. Tôi chỉ vào mình, khó tin hỏi lại, “Cho tôi?”
“Thiếu gia phân phó, lệnh cho cô thay quần áo.” Cô ta hơi cúi đầu, lặp lại lời nói lúc trước.
Xác định, thật sự là cho tôi! Tôi nhìn chằm chằm áo mỏng cùng hộp tử đàn nhỏ thật lâu mới hết kinh ngạc, chợt hiểu ra.
Chẳng trách, hôm nay là đầy tháng Tiểu Thương Sí, tôi là mẹ đương nhiên phải tham dự. Đã tham dự thì phải ăn mặc cho phù hợp, không thể làm mất mặt Liệt Minh Dã.
Nghĩ đến đó, tôi đứng dậy, gật đầu với nha hoàn, mang đồ về phòng.
Trong gương tôi mặc bộ đồ mới, màu sáng tôn lên làn da tôi trong trắng lộ hồng. Tôi theo bản năng vuốt ve khuôn mặt thanh tú hiện giờ, mặc dù thường xuyên làm việc nặng nhưng bởi vì chỉ mới mười sáu tuổi đương kỳ thanh xuân nên da vẫn mềm mại như sử dụng mỹ phẩm dưỡng da. Đây là điều mà tôi hai mươi sáu tuổi ở thế kỷ hai mốt không thể có được.
Phụ nữ sau khi qua hai lăm tuổi, Collagen trong cơ thể sẽ dần dần giảm bớt, muốn khôi phục lại da dẻ như lúc thiếu nữ chắc chắn phải dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền. Tôi cũng nằm trong số những người theo đuổi tuổi trẻ đó, vì dưỡng da mà tốn cả nửa tháng tiền lương, phần còn lại một nửa dùng để ăn, một nửa trả tiền thuê nhà. Cũng may công việc của tôi có thu nhập không tệ, bằng không, khó có thể tưởng tượng gương mặt hai mươi sáu tuổi sẽ như thế nào nữa!
Tôi ngồi thẳng lưng trước bàn trang điểm để nha hoàn búi kiểu tóc thiếu phụ đơn giản, tóc mái được cặp lên, hơn nửa trán trơn bóng lộ ra. Đây là một loại dấu hiệu của phụ nữ cổ đại, trước khi lấy chồng đều để tóc mái, lấy chồng rồi tóc mái được cặp sang hai bên để phân biệt giữa con gái chưa gả và đã gả.
Nha hoàn mở hai cái hộp tử đàn nhỏ ra, hai hộp đều là son phấn, một cái bôi lên mặt, một cái tô lên môi.
Tôi nhìn mình trong gương mặc quần áo, trang điểm xong, khóe miệng không tự chủ được cong lên. Vốn tưởng rằng khuôn mặt thanh tú này chỉ có đến vậy, không ngờ thêm son phấn vào lại xinh đẹp như thế, khiến mắt người ta bỗng nhiên tỏa sáng!
‘Không có người phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp.’ Tôi nhớ tới câu nói này, quả nhiên không sai!
Đã gần đến chạng vạng, tôi theo nha hoàn rời khỏi Lan Uyển đến Trúc Uyển. Trúc uyển là nơi ở của Liệt Minh Dã.
Nha hoàn lui ra, tôi đẩy cửa vào, một gian phòng ngủ vô cùng nam tính đập vào mắt! Trong phòng thắp nến; thư án giá sách cổ điển; trên tường treo tranh, cung tiễn; cùng với giường, màn đều lộ ra khí phách đàn ông!
Tôi nhìn quanh phòng một vòng, xem xong nhẹ nhàng thở dài. Đây là phòng Liệt Minh Dã quả thật giống hệt con người cậu ta, ngang ngược, bất kham!
Cúi đầu xoay người định ra ngoài đợi Liệt Minh Dã đến. Nào biết vừa xoay người về phía cửa phòng rộng mở thì đã thấy một người đứng ngay trước mặt!
Không nghe thấy tiếng bước chân đã thấy người tới, tôi phát hoảng, theo phản xạ ngẩng đầu, lùi về phía sau. Lùi được hai bước thấy rõ người kia là ai mới dừng lại, cánh môi hơi hơi mở ra.
Liệt Minh Dã lặng lẽ đứng đó, hôm nay cậu ta mặc một bộ trường bào màu tím sẫm, màu tím thần bí huyền ảo che bớt khí phách liều lĩnh trời sinh của cậu ta, thay vào đó lại tăng thêm sự cao quý, trầm tĩnh.
Đây là lần đầu hai chúng tôi chạm mặt từ sau khi hoan ái, đột nhiên tôi không thể dời tầm mắt, bình tĩnh nhìn cậu ta. . . . . .
Mặt cậu ta không chút biểu cảm, gầy, so với tám ngày trước thì gầy hơn hẳn! Tim tôi có chút đau, tại sao lại gầy như vậy? Bởi vì những lời gây tổn thương của tôi sao?
Nhìn nhau một chút, cậu ta bước vào, ngồi xuống trước gương đồng.
Thấy th